古诗词

宝应寺

胡仲弓

来借维摩榻,披襟待晚凉。lái jiè wéi mó tà,pī jīn dài wǎn liáng。
鸣蜩喧古木,斗雀堕虚廊。míng tiáo xuān gǔ mù,dòu què duò xū láng。
染翰题新壁,移樽避夕阳。rǎn hàn tí xīn bì,yí zūn bì xī yáng。
二公亭畔路,爱惹芰荷香。èr gōng tíng pàn lù,ài rě jì hé xiāng。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

和抱拙韵

胡仲弓

关关鸠妇亦收声,天意犹悭一日晴。guān guān jiū fù yì shōu shēng,tiān yì yóu qiān yī rì qíng。
槐绿尽供春昼梦,梅黄尚忆岁寒盟。huái lǜ jǐn gōng chūn zhòu mèng,méi huáng shàng yì suì hán méng。
海边书托文鳞便,户外诗来喜鹊鸣。hǎi biān shū tuō wén lín biàn,hù wài shī lái xǐ què míng。
千里宦情随处好,秋风何用记莼羹。qiān lǐ huàn qíng suí chù hǎo,qiū fēng hé yòng jì chún gēng。

和抱拙韵

胡仲弓

倚楼长笛两三声,云淡风轻弄晓晴。yǐ lóu zhǎng dí liǎng sān shēng,yún dàn fēng qīng nòng xiǎo qíng。
翰墨林中新体制,江湖社里旧宗盟。hàn mò lín zhōng xīn tǐ zhì,jiāng hú shè lǐ jiù zōng méng。
不堪瓮牖闻蝉噪,独喜梧冈听凤鸣。bù kān wèng yǒu wén chán zào,dú xǐ wú gāng tīng fèng míng。
安得坡仙同把酒,山间玉糁可分羹。ān dé pō xiān tóng bǎ jiǔ,shān jiān yù sǎn kě fēn gēng。

和希膺韵

胡仲弓

醉将浓墨写乌丝,湖海相逢彼一时。zuì jiāng nóng mò xiě wū sī,hú hǎi xiāng féng bǐ yī shí。
洗竹仅留墙外笋,买花空拣担头枝。xǐ zhú jǐn liú qiáng wài sǔn,mǎi huā kōng jiǎn dān tóu zhī。
白鸥早已寒前约,青鸟谁知误后期。bái ōu zǎo yǐ hán qián yuē,qīng niǎo shuí zhī wù hòu qī。
惆怅玉箫声已断,倚阑重省寄来诗。chóu chàng yù xiāo shēng yǐ duàn,yǐ lán zhòng shěng jì lái shī。

和李希膺见寄

胡仲弓

半生几坐阮途穷,可是推敲得句工。bàn shēng jǐ zuò ruǎn tú qióng,kě shì tuī qiāo dé jù gōng。
所见豪雄惟子共,此音今古更谁同。suǒ jiàn háo xióng wéi zi gòng,cǐ yīn jīn gǔ gèng shuí tóng。
西风有檄催行李,明月无情照酒筒。xī fēng yǒu xí cuī xíng lǐ,míng yuè wú qíng zhào jiǔ tǒng。
我去君留差左计,媒身岂在泛莲红。wǒ qù jūn liú chà zuǒ jì,méi shēn qǐ zài fàn lián hóng。

有感时事

胡仲弓

湖滨别去五经秋,喜得闲居无悔尤。hú bīn bié qù wǔ jīng qiū,xǐ dé xián jū wú huǐ yóu。
华藻不因焚砚弃,功名直待盖棺休。huá zǎo bù yīn fén yàn qì,gōng míng zhí dài gài guān xiū。
北山何假移文檄,西事犹堪借箸筹。běi shān hé jiǎ yí wén xí,xī shì yóu kān jiè zhù chóu。
四海茫茫才思竭,如君尚向古人求。sì hǎi máng máng cái sī jié,rú jūn shàng xiàng gǔ rén qiú。

有感时事

胡仲弓

近闻怒发欲冲冠,便有骅骝懒驾鞍。jìn wén nù fā yù chōng guān,biàn yǒu huá liú lǎn jià ān。
入洛几年为计密,擎天八柱果谁安。rù luò jǐ nián wèi jì mì,qíng tiān bā zhù guǒ shuí ān。
力排魏阙扶公论,人谓膺门出好官。lì pái wèi quē fú gōng lùn,rén wèi yīng mén chū hǎo guān。
犹幸甘陵无部党,不然世事不堪看。yóu xìng gān líng wú bù dǎng,bù rán shì shì bù kān kàn。

上元观灯

胡仲弓

月挂墙头杨柳枝,繁灯烂漫玉琉璃。yuè guà qiáng tóu yáng liǔ zhī,fán dēng làn màn yù liú lí。
绮罗尽学宫妆样,歌舞休传外国词。qǐ luó jǐn xué gōng zhuāng yàng,gē wǔ xiū chuán wài guó cí。
满路竞看花灼灼,故京谁念黍离离。mǎn lù jìng kàn huā zhuó zhuó,gù jīng shuí niàn shǔ lí lí。
他年同侍传柑宴,记取楼前掷果时。tā nián tóng shì chuán gān yàn,jì qǔ lóu qián zhì guǒ shí。

题溪亭

胡仲弓

借得溪亭一解衣,忘机燕子去来飞。jiè dé xī tíng yī jiě yī,wàng jī yàn zi qù lái fēi。
采桑女伴携篮过,罢钓儿郎荡桨归。cǎi sāng nǚ bàn xié lán guò,bà diào ér láng dàng jiǎng guī。
嫩草正芳鹅鸭斗,浅潮初落蟹鱼肥。nèn cǎo zhèng fāng é yā dòu,qiǎn cháo chū luò xiè yú féi。
开门坐对真山水,不信人间有是非。kāi mén zuò duì zhēn shān shuǐ,bù xìn rén jiān yǒu shì fēi。

陈氏溪亭次韵

胡仲弓

溪亭镇日著吟身,不浣衣中一点尘。xī tíng zhèn rì zhù yín shēn,bù huàn yī zhōng yī diǎn chén。
水比世间机巧者,山如前辈典刑人。shuǐ bǐ shì jiān jī qiǎo zhě,shān rú qián bèi diǎn xíng rén。
唤回魂梦敲茶臼,费尽工夫整钓纶。huàn huí hún mèng qiāo chá jiù,fèi jǐn gōng fū zhěng diào lún。
时有野僧排闼至,炷香清坐话头新。shí yǒu yě sēng pái tà zhì,zhù xiāng qīng zuò huà tóu xīn。

溪亭夜吟

胡仲弓

系缆堤边江水平,风来细细袭衣轻。xì lǎn dī biān jiāng shuǐ píng,fēng lái xì xì xí yī qīng。
淡烟几抹沙痕暗,新月一钩天际明。dàn yān jǐ mǒ shā hén àn,xīn yuè yī gōu tiān jì míng。
锦绣围中搜野趣,笙歌丛里和吟声。jǐn xiù wéi zhōng sōu yě qù,shēng gē cóng lǐ hé yín shēng。
酒阑不尽迟留意,后约须寻李杜盟。jiǔ lán bù jǐn chí liú yì,hòu yuē xū xún lǐ dù méng。

元日

胡仲弓

元日山堂罗俎豆,潜知木主亦悲辛。yuán rì shān táng luó zǔ dòu,qián zhī mù zhǔ yì bēi xīn。
土瓜溪笋非乡物,脔肉村醪拟降神。tǔ guā xī sǔn fēi xiāng wù,luán ròu cūn láo nǐ jiàng shén。
尽日闲门无贺客,侵晨官道有行人。jǐn rì xián mén wú hè kè,qīn chén guān dào yǒu xíng rén。
喜将弟妹同漂梗,彩服团栾寿老亲。xǐ jiāng dì mèi tóng piāo gěng,cǎi fú tuán luán shòu lǎo qīn。

题桃源图

胡仲弓

桃溪春水绿如苔,溪上红桃夹岸开。táo xī chūn shuǐ lǜ rú tái,xī shàng hóng táo jiā àn kāi。
乳燕掠将芳草去,子鱼衔出落花来。rǔ yàn lüè jiāng fāng cǎo qù,zi yú xián chū luò huā lái。
田中黍稷随时艺,雨后桑麻绕舍栽。tián zhōng shǔ jì suí shí yì,yǔ hòu sāng má rào shě zāi。
此日逢人休问语,生涯闻已半蒿莱。cǐ rì féng rén xiū wèn yǔ,shēng yá wén yǐ bàn hāo lái。

题桃源图

胡仲弓

图中想像晋桃源,问著桃源不敢言。tú zhōng xiǎng xiàng jìn táo yuán,wèn zhù táo yuán bù gǎn yán。
只道乱来无境土,谁知静里有乾坤。zhǐ dào luàn lái wú jìng tǔ,shuí zhī jìng lǐ yǒu qián kūn。
年深莫辨烟霞迹,洞古犹粘苔藓痕。nián shēn mò biàn yān xiá jì,dòng gǔ yóu zhān tái xiǎn hén。
吟杖懒随刘阮去,漫寻春色到柴门。yín zhàng lǎn suí liú ruǎn qù,màn xún chūn sè dào chái mén。

题窗间墨竹

胡仲弓

一寸毛锥当小锄,新篁移傍野人居。yī cùn máo zhuī dāng xiǎo chú,xīn huáng yí bàng yě rén jū。
难栖天上鸣阳凤,且伴窗前剔蠹鱼。nán qī tiān shàng míng yáng fèng,qiě bàn chuāng qián tī dù yú。
大节肯随风俯仰,数枝长带月扶疏。dà jié kěn suí fēng fǔ yǎng,shù zhī zhǎng dài yuè fú shū。
此君本是虚心物,那更形声总是虚。cǐ jūn běn shì xū xīn wù,nà gèng xíng shēng zǒng shì xū。

走笔和法石纪游

胡仲弓

赢得工夫卧看山,山中地步较来宽。yíng dé gōng fū wò kàn shān,shān zhōng dì bù jiào lái kuān。
苛留一段乾坤在,耐过几番风雨寒。kē liú yī duàn qián kūn zài,nài guò jǐ fān fēng yǔ hán。
吟思正浓频扫石,醉眸未豁且观澜。yín sī zhèng nóng pín sǎo shí,zuì móu wèi huō qiě guān lán。
连鳌已落高人手,却是渔家欠巨竿。lián áo yǐ luò gāo rén shǒu,què shì yú jiā qiàn jù gān。