古诗词

隐者

胡仲弓

老去绝尘缘,人疑行地仙。lǎo qù jué chén yuán,rén yí xíng dì xiān。
釜中惟煮石,囊里不储钱。fǔ zhōng wéi zhǔ shí,náng lǐ bù chǔ qián。
寄迹茅三架,随身诗一编。jì jì máo sān jià,suí shēn shī yī biān。
云山深处住,与鹤作忘年。yún shān shēn chù zhù,yǔ hè zuò wàng nián。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

次枯崖问病韵

胡仲弓

病馀已觉二毛侵,湖海诗盟亦懒寻。bìng yú yǐ jué èr máo qīn,hú hǎi shī méng yì lǎn xún。
无奈壮怀生万感,黄昏枕上听蛩吟。wú nài zhuàng huái shēng wàn gǎn,huáng hūn zhěn shàng tīng qióng yín。

元日

胡仲弓

大书春帖当桃符,吟对窗前梅一株。dà shū chūn tiē dāng táo fú,yín duì chuāng qián méi yī zhū。
湖海相逢无老少,莫分先后饮屠苏。hú hǎi xiāng féng wú lǎo shǎo,mò fēn xiān hòu yǐn tú sū。

元日

胡仲弓

绿蜡红纱满路新,翠眉蝉鬓往来人。lǜ là hóng shā mǎn lù xīn,cuì méi chán bìn wǎng lái rén。
榕阴门户香如雾,十二天街无此春。róng yīn mén hù xiāng rú wù,shí èr tiān jiē wú cǐ chūn。

征人妇

胡仲弓

候虫唧唧话人愁,镇日思君懒下楼。hòu chóng jī jī huà rén chóu,zhèn rì sī jūn lǎn xià lóu。
鸿雁不来边信隔,时凭乾鹊噪檐头。hóng yàn bù lái biān xìn gé,shí píng qián què zào yán tóu。

征人妇

胡仲弓

西风吹老碧桐秋,因念征夫事远游。xī fēng chuī lǎo bì tóng qiū,yīn niàn zhēng fū shì yuǎn yóu。
独倚小楼重回首,飞来一叶是何舟。dú yǐ xiǎo lóu zhòng huí shǒu,fēi lái yī yè shì hé zhōu。

夜坐冥搜闻吟声

胡仲弓

青灯耿耿透窗明,一字推敲睡不成。qīng dēng gěng gěng tòu chuāng míng,yī zì tuī qiāo shuì bù chéng。
只道衰翁自迂阔,隔楼亦有苦吟声。zhǐ dào shuāi wēng zì yū kuò,gé lóu yì yǒu kǔ yín shēng。

南雪

胡仲弓

半生道路困风沙,冰雪骎骎到海涯。bàn shēng dào lù kùn fēng shā,bīng xuě qīn qīn dào hǎi yá。
锄却旧时桃与李,满园多种木绵花。chú què jiù shí táo yǔ lǐ,mǎn yuán duō zhǒng mù mián huā。

观西淙千丈瀑布

胡仲弓

泉声一派迫人寒,疑有痴龙在此间。quán shēng yī pài pò rén hán,yí yǒu chī lóng zài cǐ jiān。
听了西淙三日雨,不知天下有庐山。tīng le xī cóng sān rì yǔ,bù zhī tiān xià yǒu lú shān。

观西淙千丈瀑布

胡仲弓

万斛明珠万叠雷,分明激破白云堆。wàn hú míng zhū wàn dié léi,fēn míng jī pò bái yún duī。
何因卷上银河去,莫放濑溪桥下来。hé yīn juǎn shàng yín hé qù,mò fàng lài xī qiáo xià lái。

钱塘潮图

胡仲弓

吴缣半幅浪如堆,开卷晴窗殷地雷。wú jiān bàn fú làng rú duī,kāi juǎn qíng chuāng yīn dì léi。
一见野人心目爽,中秋曾看夜潮来。yī jiàn yě rén xīn mù shuǎng,zhōng qiū céng kàn yè cháo lái。

乌衣巷

胡仲弓

飞云当日未停骖,巷在秦淮水以南。fēi yún dāng rì wèi tíng cān,xiàng zài qín huái shuǐ yǐ nán。
可笑异闻唐小说,馀风犹袭晋清谈。kě xiào yì wén táng xiǎo shuō,yú fēng yóu xí jìn qīng tán。

翡翠

胡仲弓

毛羽生来便属人,悔将体段斗精神。máo yǔ shēng lái biàn shǔ rén,huǐ jiāng tǐ duàn dòu jīng shén。
寄言翡翠休惊讶,但是文章尽累身。jì yán fěi cuì xiū jīng yà,dàn shì wén zhāng jǐn lèi shēn。

晚静

胡仲弓

当日濂翁此读书,自编小说爱芙蕖。dāng rì lián wēng cǐ dú shū,zì biān xiǎo shuō ài fú qú。
方池静植香清远,便拟蓬莱小石渠。fāng chí jìng zhí xiāng qīng yuǎn,biàn nǐ péng lái xiǎo shí qú。

芭蕉

胡仲弓

为爱芭蕉绿叶浓,栽时傍竹引清风。wèi ài bā jiāo lǜ yè nóng,zāi shí bàng zhú yǐn qīng fēng。
近来怕听愁人雨,斫尽檐前三四丛。jìn lái pà tīng chóu rén yǔ,zhuó jǐn yán qián sān sì cóng。

翠凉

胡仲弓

千章古木影萧森,未必山林如许深。qiān zhāng gǔ mù yǐng xiāo sēn,wèi bì shān lín rú xǔ shēn。
才见眼前成绿暗,一年又负种花心。cái jiàn yǎn qián chéng lǜ àn,yī nián yòu fù zhǒng huā xīn。