古诗词

病后

胡仲弓

病发凋零后,朱颜似旧无。bìng fā diāo líng hòu,zhū yán shì jiù wú。
愁多诗债减,贫剧故交疏。chóu duō shī zhài jiǎn,pín jù gù jiāo shū。
风挟砧声急,云拖雁影孤。fēng xié zhēn shēng jí,yún tuō yàn yǐng gū。
夜来长不寐,攲枕看方书。yè lái zhǎng bù mèi,qī zhěn kàn fāng shū。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

岁饥郡行赈恤过馀杭呈辛县尹

胡仲弓

山城百货集,富庶如丰年。shān chéng bǎi huò jí,fù shù rú fēng nián。
市有醉人卧,野无饿莩眠。shì yǒu zuì rén wò,yě wú è fú mián。
天目发深秀,馀不流清妍。tiān mù fā shēn xiù,yú bù liú qīng yán。
山花堕酒盏,水鸟上渔船。shān huā duò jiǔ zhǎn,shuǐ niǎo shàng yú chuán。
禄薄吏如隐,心闲令欲仙。lù báo lì rú yǐn,xīn xián lìng yù xiān。
人言风土美,我羡长官贤。rén yán fēng tǔ měi,wǒ xiàn zhǎng guān xián。
何须论赤望,此地称华颠。hé xū lùn chì wàng,cǐ dì chēng huá diān。

海月堂观涛

胡仲弓

青天与海连,羲娥代吞吐。qīng tiān yǔ hǎi lián,xī é dài tūn tǔ。
封姨助馀威,阳侯倏起舞。fēng yí zhù yú wēi,yáng hóu shū qǐ wǔ。
或奔千丈龙,或轰万叠鼓。huò bēn qiān zhàng lóng,huò hōng wàn dié gǔ。
蓬弱此路通,祇界一斥卤。péng ruò cǐ lù tōng,qí jiè yī chì lǔ。
浩浩无津涯,尾闾辟地户。hào hào wú jīn yá,wěi lǘ pì dì hù。
嬴女驱鲛人,献怪扶桑府。yíng nǚ qū jiāo rén,xiàn guài fú sāng fǔ。
琛球来百蛮,玭珠还合浦。chēn qiú lái bǎi mán,pín zhū hái hé pǔ。
独立象冈外,身世等一羽。dú lì xiàng gāng wài,shēn shì děng yī yǔ。
宇宙纳溟渤,万山齐伛偻。yǔ zhòu nà míng bó,wàn shān qí yǔ lóu。
清风与明月,造物不禁取。qīng fēng yǔ míng yuè,zào wù bù jìn qǔ。
临流喜得句,玉栏失笑拊。lín liú xǐ dé jù,yù lán shī xiào fǔ。
眺望此一时,澒洞注千古。tiào wàng cǐ yī shí,hòng dòng zhù qiān gǔ。
安得卷上天,霈作天下雨。ān dé juǎn shàng tiān,pèi zuò tiān xià yǔ。

过驼巘岭

胡仲弓

中兴诸将士,杀身报明主。zhōng xīng zhū jiāng shì,shā shēn bào míng zhǔ。
生前七十创,死后一丘土。shēng qián qī shí chuàng,sǐ hòu yī qiū tǔ。
岭上生愁云,纷纷不可数。lǐng shàng shēng chóu yún,fēn fēn bù kě shù。
平生忧国心,气结不能吐。píng shēng yōu guó xīn,qì jié bù néng tǔ。
肝胆常轮囷,未知死何所。gān dǎn cháng lún qūn,wèi zhī sǐ hé suǒ。
杯酒酹夕阳,临风泪如雨。bēi jiǔ lèi xī yáng,lín fēng lèi rú yǔ。

丑妇谣

胡仲弓

人知丑妇丑,不知丑妇妍。rén zhī chǒu fù chǒu,bù zhī chǒu fù yán。
丑妇安乎丑,妇德或可全。chǒu fù ān hū chǒu,fù dé huò kě quán。
荆钗与布裙,常坐纺织边。jīng chāi yǔ bù qún,cháng zuò fǎng zhī biān。
妍妇巧于人,玉貌长娟娟。yán fù qiǎo yú rén,yù mào zhǎng juān juān。
妩媚及依阿,万态随方圆。wǔ mèi jí yī ā,wàn tài suí fāng yuán。
丑者妍之实,妍者丑之端。chǒu zhě yán zhī shí,yán zhě chǒu zhī duān。
丑者妍之德,妍者丑之贼。chǒu zhě yán zhī dé,yán zhě chǒu zhī zéi。
人皆恶其丑,我以丑为则。rén jiē è qí chǒu,wǒ yǐ chǒu wèi zé。
人皆爱其妍,我以妍为惑。rén jiē ài qí yán,wǒ yǐ yán wèi huò。
丁宁丑妇人,莫效妍妇颦。dīng níng chǒu fù rén,mò xiào yán fù pín。
欲保丑妇德,莫学妍妇色。yù bǎo chǒu fù dé,mò xué yán fù sè。
人鉴不可欺,妍丑自明白。rén jiàn bù kě qī,yán chǒu zì míng bái。

题金粟洞

胡仲弓

名山洞府三十六,若拟帽峰犹未足。míng shān dòng fǔ sān shí liù,ruò nǐ mào fēng yóu wèi zú。
有人曾此坐丹炉,有人曾此安棋局。yǒu rén céng cǐ zuò dān lú,yǒu rén céng cǐ ān qí jú。
一朝悟道归去来,依旧紫云锁林屋。yī cháo wù dào guī qù lái,yī jiù zǐ yún suǒ lín wū。
武荣贾客来洛阳,手携尺书叩岩谷。wǔ róng jiǎ kè lái luò yáng,shǒu xié chǐ shū kòu yán gǔ。
觌面亲逢吕洞宾,有眼不辨郑文叔。dí miàn qīn féng lǚ dòng bīn,yǒu yǎn bù biàn zhèng wén shū。
功成行满欲度人,酬之遗以半升粟。gōng chéng xíng mǎn yù dù rén,chóu zhī yí yǐ bàn shēng sù。
岂知粒粒皆金砂,一服可但能辟谷。qǐ zhī lì lì jiē jīn shā,yī fú kě dàn néng pì gǔ。
先嗔后喜来重寻,痴心才动隔山谷。xiān chēn hòu xǐ lái zhòng xún,chī xīn cái dòng gé shān gǔ。
故老相传金粟仙,凌霄有塔苍标玉。gù lǎo xiāng chuán jīn sù xiān,líng xiāo yǒu tǎ cāng biāo yù。
乾坤外物号无尘,凡夫到此懒著脚。qián kūn wài wù hào wú chén,fán fū dào cǐ lǎn zhù jiǎo。
我来稽首问先生,若为乞得壶中药。wǒ lái jī shǒu wèn xiān shēng,ruò wèi qǐ dé hú zhōng yào。
刀圭分与医国人,却入深山抱幽独。dāo guī fēn yǔ yī guó rén,què rù shēn shān bào yōu dú。
先生道我亦不尘,且走千岩并万壑。xiān shēng dào wǒ yì bù chén,qiě zǒu qiān yán bìng wàn hè。
它时相过岳阳楼,定把奇书与君读。tā shí xiāng guò yuè yáng lóu,dìng bǎ qí shū yǔ jūn dú。

过新蓬二岭

胡仲弓

新岭高,蓬岭高,两山前后争嶆峨。xīn lǐng gāo,péng lǐng gāo,liǎng shān qián hòu zhēng cáo é。
世途平处多风波,何如岭峤肩相摩。shì tú píng chù duō fēng bō,hé rú lǐng jiào jiān xiāng mó。
脚踏实地无偏颇,著身高处不为劳。jiǎo tà shí dì wú piān pǒ,zhù shēn gāo chù bù wèi láo。
新岭高,蓬岭高,勿令此地生蓬蒿。xīn lǐng gāo,péng lǐng gāo,wù lìng cǐ dì shēng péng hāo。

芳庭为作希圣二字以诗谢之

胡仲弓

贯休铁画天下奇,芳庭心法今似之。guàn xiū tiě huà tiān xià qí,fāng tíng xīn fǎ jīn shì zhī。
偃波垂露久不作,云烟洒洒光陆离。yǎn bō chuí lù jiǔ bù zuò,yún yān sǎ sǎ guāng lù lí。
北山塔颖健笔卓,西湖倒泻为研池。běi shān tǎ yǐng jiàn bǐ zhuó,xī hú dào xiè wèi yán chí。
长空万里纸一幅,等闲挥翰摇坤维。zhǎng kōng wàn lǐ zhǐ yī fú,děng xián huī hàn yáo kūn wéi。
大书姓氏笺金阙,书仙惊问子为谁。dà shū xìng shì jiān jīn quē,shū xiān jīng wèn zi wèi shuí。
安定后人希圣父,曾披骨鲠干龙墀。ān dìng hòu rén xī shèng fù,céng pī gǔ gěng gàn lóng chí。
公权笔谏粗有志,未知所遇何如时。gōng quán bǐ jiàn cū yǒu zhì,wèi zhī suǒ yù hé rú shí。
书仙闻言发一笑,风云际会须有期。shū xiān wén yán fā yī xiào,fēng yún jì huì xū yǒu qī。
何当浓墨写竹帛,千古万古长昭垂。hé dāng nóng mò xiě zhú bó,qiān gǔ wàn gǔ zhǎng zhāo chuí。