古诗词

咏冰

胡仲弓

群阴正胶轕,结作千丈冰。qún yīn zhèng jiāo gé,jié zuò qiān zhàng bīng。
江河冻欲枯,雪意犹凭陵。jiāng hé dòng yù kū,xuě yì yóu píng líng。
舟楫不可济,水波那能兴。zhōu jí bù kě jì,shuǐ bō nà néng xīng。
世路多风寒,履此何兢兢。shì lù duō fēng hán,lǚ cǐ hé jīng jīng。
本是污浊流,一合乃许凝。běn shì wū zhuó liú,yī hé nǎi xǔ níng。
阳气动地回,阴无间可乘。yáng qì dòng dì huí,yīn wú jiān kě chéng。
一旦自消融,红日东方升。yī dàn zì xiāo róng,hóng rì dōng fāng shēng。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

闻西事有感

胡仲弓

春水方生秋又残,上流无处避风寒。chūn shuǐ fāng shēng qiū yòu cán,shàng liú wú chù bì fēng hán。
杜鹃飞向东南去,怕见如今蜀道难。dù juān fēi xiàng dōng nán qù,pà jiàn rú jīn shǔ dào nán。

桐庐县

胡仲弓

富春山下桐庐县,江水萦回千万峰。fù chūn shān xià tóng lú xiàn,jiāng shuǐ yíng huí qiān wàn fēng。
县宰何人真解事,做官来向画图中。xiàn zǎi hé rén zhēn jiě shì,zuò guān lái xiàng huà tú zhōng。

徘徊花

胡仲弓

独擅春花掩众芳,蔷薇水洗内家妆。dú shàn chūn huā yǎn zhòng fāng,qiáng wēi shuǐ xǐ nèi jiā zhuāng。
可怜清气无收拾,惹得闲人衣袖香。kě lián qīng qì wú shōu shí,rě dé xián rén yī xiù xiāng。

秀野

胡仲弓

世路荆榛日日深,山居抱膝且长吟。shì lù jīng zhēn rì rì shēn,shān jū bào xī qiě zhǎng yín。
便教定亶无公论,不到风闻松竹林。biàn jiào dìng dǎn wú gōng lùn,bù dào fēng wén sōng zhú lín。

赠张南金谈星

胡仲弓

乃祖乘槎去复还,君平饶舌世人传。nǎi zǔ chéng chá qù fù hái,jūn píng ráo shé shì rén chuán。
天机不道因渠泄,更遣云仍学算天。tiān jī bù dào yīn qú xiè,gèng qiǎn yún réng xué suàn tiān。

谈星陈炎发求诗

胡仲弓

从来此物最瞒人,术好多为造物嗔。cóng lái cǐ wù zuì mán rén,shù hǎo duō wèi zào wù chēn。
若把天机全泄漏,罚教甘石一生贫。ruò bǎ tiān jī quán xiè lòu,fá jiào gān shí yī shēng pín。

读后村梅花百咏

胡仲弓

曾被梅花累十春,孤山踪迹断知闻。céng bèi méi huā lèi shí chūn,gū shān zōng jì duàn zhī wén。
百篇依旧相嘲弄,却恐梅花又怕君。bǎi piān yī jiù xiāng cháo nòng,què kǒng méi huā yòu pà jūn。

不如归去

胡仲弓

禽言自是不分明,谁信西川帝子灵。qín yán zì shì bù fēn míng,shuí xìn xī chuān dì zi líng。
千古传讹无订正,至今春晚误人听。qiān gǔ chuán é wú dìng zhèng,zhì jīn chūn wǎn wù rén tīng。

江郎山

胡仲弓

巫山有石称神女,何事江山亦号郎。wū shān yǒu shí chēng shén nǚ,hé shì jiāng shān yì hào láng。
岂是世情强分别,从来造化有阴阳。qǐ shì shì qíng qiáng fēn bié,cóng lái zào huà yǒu yīn yáng。

江郎山

胡仲弓

观尽千山与万山,几曾得似此峰峦。guān jǐn qiān shān yǔ wàn shān,jǐ céng dé shì cǐ fēng luán。
谁能移向西湖上,并与西湖一样看。shuí néng yí xiàng xī hú shàng,bìng yǔ xī hú yī yàng kàn。

雪中有感

胡仲弓

闾阎愁叹不堪闻,风雪如何更作嗔。lǘ yán chóu tàn bù kān wén,fēng xuě rú hé gèng zuò chēn。
白玉楼台银步障,只宜富贵不宜贫。bái yù lóu tái yín bù zhàng,zhǐ yí fù guì bù yí pín。

张南起为作苇航图仍示以诗次韵继赋

胡仲弓

风摇古柳散群鸦,小艇寻诗来水涯。fēng yáo gǔ liǔ sàn qún yā,xiǎo tǐng xún shī lái shuǐ yá。
身在江湖平稳处,一尘不到浪头花。shēn zài jiāng hú píng wěn chù,yī chén bù dào làng tóu huā。

张南起为作苇航图仍示以诗次韵继赋

胡仲弓

系缆萧萧芦苇傍,酒和翰墨醉淋浪。xì lǎn xiāo xiāo lú wěi bàng,jiǔ hé hàn mò zuì lín làng。
灵槎不溯银河去,却向人间羡野航。líng chá bù sù yín hé qù,què xiàng rén jiān xiàn yě háng。

过莆城怀刘后村中书因以奉寄

胡仲弓

村在山边云半遮,怀人咫尺是天涯。cūn zài shān biān yún bàn zhē,huái rén zhǐ chǐ shì tiān yá。
眼前不见玄都观,空负碧桃千树花。yǎn qián bù jiàn xuán dōu guān,kōng fù bì táo qiān shù huā。

过莆城怀刘后村中书因以奉寄

胡仲弓

入洛深衣已十春,声名千载有知闻。rù luò shēn yī yǐ shí chūn,shēng míng qiān zài yǒu zhī wén。
不须更结耆英社,溧水前头独绘君。bù xū gèng jié qí yīng shè,lì shuǐ qián tóu dú huì jūn。