古诗词

题金粟洞

胡仲弓

名山洞府三十六,若拟帽峰犹未足。míng shān dòng fǔ sān shí liù,ruò nǐ mào fēng yóu wèi zú。
有人曾此坐丹炉,有人曾此安棋局。yǒu rén céng cǐ zuò dān lú,yǒu rén céng cǐ ān qí jú。
一朝悟道归去来,依旧紫云锁林屋。yī cháo wù dào guī qù lái,yī jiù zǐ yún suǒ lín wū。
武荣贾客来洛阳,手携尺书叩岩谷。wǔ róng jiǎ kè lái luò yáng,shǒu xié chǐ shū kòu yán gǔ。
觌面亲逢吕洞宾,有眼不辨郑文叔。dí miàn qīn féng lǚ dòng bīn,yǒu yǎn bù biàn zhèng wén shū。
功成行满欲度人,酬之遗以半升粟。gōng chéng xíng mǎn yù dù rén,chóu zhī yí yǐ bàn shēng sù。
岂知粒粒皆金砂,一服可但能辟谷。qǐ zhī lì lì jiē jīn shā,yī fú kě dàn néng pì gǔ。
先嗔后喜来重寻,痴心才动隔山谷。xiān chēn hòu xǐ lái zhòng xún,chī xīn cái dòng gé shān gǔ。
故老相传金粟仙,凌霄有塔苍标玉。gù lǎo xiāng chuán jīn sù xiān,líng xiāo yǒu tǎ cāng biāo yù。
乾坤外物号无尘,凡夫到此懒著脚。qián kūn wài wù hào wú chén,fán fū dào cǐ lǎn zhù jiǎo。
我来稽首问先生,若为乞得壶中药。wǒ lái jī shǒu wèn xiān shēng,ruò wèi qǐ dé hú zhōng yào。
刀圭分与医国人,却入深山抱幽独。dāo guī fēn yǔ yī guó rén,què rù shēn shān bào yōu dú。
先生道我亦不尘,且走千岩并万壑。xiān shēng dào wǒ yì bù chén,qiě zǒu qiān yán bìng wàn hè。
它时相过岳阳楼,定把奇书与君读。tā shí xiāng guò yuè yáng lóu,dìng bǎ qí shū yǔ jūn dú。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

过桐江三绝

胡仲弓

客星何预汉中兴,枉把虚名累子陵。kè xīng hé yù hàn zhōng xīng,wǎng bǎ xū míng lèi zi líng。
千古钓坛如壁立,先生去后少人登。qiān gǔ diào tán rú bì lì,xiān shēng qù hòu shǎo rén dēng。

过桐江三绝

胡仲弓

流水高山得趣时,好音政不要人知。liú shuǐ gāo shān dé qù shí,hǎo yīn zhèng bù yào rén zhī。
绝弦此意谁能会,未必尽因钟子期。jué xián cǐ yì shuí néng huì,wèi bì jǐn yīn zhōng zi qī。

用韵送驴与源谷

胡仲弓

长耳追风走似流,黔人空使载驴舟。zhǎng ěr zhuī fēng zǒu shì liú,qián rén kōng shǐ zài lǘ zhōu。
巾箱欲置无容处,来与骚人款段游。jīn xiāng yù zhì wú róng chù,lái yǔ sāo rén kuǎn duàn yóu。

十二月十五夜雪

胡仲弓

听得窗前雪打声,起来眼界甚分明。tīng dé chuāng qián xuě dǎ shēng,qǐ lái yǎn jiè shén fēn míng。
从前浪说丰年瑞,三白如今始作成。cóng qián làng shuō fēng nián ruì,sān bái rú jīn shǐ zuò chéng。

元宵雪

胡仲弓

灯火楼台白玉铺,这般祥瑞不如无。dēng huǒ lóu tái bái yù pù,zhè bān xiáng ruì bù rú wú。
谁能断取维摩手,画出元宵踏雪图。shuí néng duàn qǔ wéi mó shǒu,huà chū yuán xiāo tà xuě tú。

次卓仁夫元宵雪中三绝

胡仲弓

姑射神人雉扇开,三千玉女拥瑶台。gū shè shén rén zhì shàn kāi,sān qiān yù nǚ yōng yáo tái。
十分散布犹嫌少,万斛明珠抖下来。shí fēn sàn bù yóu xián shǎo,wàn hú míng zhū dǒu xià lái。

次卓仁夫元宵雪中三绝

胡仲弓

风急梅花片片飞,游人星散市声稀。fēng jí méi huā piàn piàn fēi,yóu rén xīng sàn shì shēng xī。
翻思往日西楼约,不至天明不肯归。fān sī wǎng rì xī lóu yuē,bù zhì tiān míng bù kěn guī。

次卓仁夫元宵雪中三绝

胡仲弓

绣帘直下整云鬟,歌舞丛中强自欢。xiù lián zhí xià zhěng yún huán,gē wǔ cóng zhōng qiáng zì huān。
兴尽归来太多事,不如高卧学袁安。xīng jǐn guī lái tài duō shì,bù rú gāo wò xué yuán ān。

古意

胡仲弓

流水滔滔去不回,好花能得几时开。liú shuǐ tāo tāo qù bù huí,hǎo huā néng dé jǐ shí kāi。
丁宁莫剪门前竹,留两三竿待凤来。dīng níng mò jiǎn mén qián zhú,liú liǎng sān gān dài fèng lái。

秋意

胡仲弓

淅淅西风响败栏,棕榈一夜战声乾。xī xī xī fēng xiǎng bài lán,zōng lǘ yī yè zhàn shēng qián。
壮心肯逐悲秋老,自剔青灯把剑看。zhuàng xīn kěn zhú bēi qiū lǎo,zì tī qīng dēng bǎ jiàn kàn。

吴潘二台官以直言左迁董夕郎亦以荐贤之故相继翩然而去公论惜之三学叩阍来归刘声伯感而赋诗因次其韵

胡仲弓

三凤高飞挽不留,辕驹仗马转堪羞。sān fèng gāo fēi wǎn bù liú,yuán jū zhàng mǎ zhuǎn kān xiū。
明朝封事排阊阖,公论从来在士流。míng cháo fēng shì pái chāng hé,gōng lùn cóng lái zài shì liú。

吴潘二台官以直言左迁董夕郎亦以荐贤之故相继翩然而去公论惜之三学叩阍来归刘声伯感而赋诗因次其韵

胡仲弓

风采才看耸柏台,如何又遣赋归来。fēng cǎi cái kàn sǒng bǎi tái,rú hé yòu qiǎn fù guī lái。
晚年造物多颠倒,雷发原来是祸胎。wǎn nián zào wù duō diān dào,léi fā yuán lái shì huò tāi。

观道君御书

胡仲弓

带草行书十数行,也随匹马到钱塘。dài cǎo xíng shū shí shù xíng,yě suí pǐ mǎ dào qián táng。
伤心一幅槐黄纸,犹染宣和御墨香。shāng xīn yī fú huái huáng zhǐ,yóu rǎn xuān hé yù mò xiāng。

邻雪

胡仲弓

万玉丛中愿卜邻,世无和靖莫相亲。wàn yù cóng zhōng yuàn bo lín,shì wú hé jìng mò xiāng qīn。
石桥春涧留衣钵,端的先生是后人。shí qiáo chūn jiàn liú yī bō,duān de xiān shēng shì hòu rén。

含章殿

胡仲弓

千古风流说寿阳,梅花飘落粉犹香。qiān gǔ fēng liú shuō shòu yáng,méi huā piāo luò fěn yóu xiāng。
寄言长信宫中女,莫学当时亡国妆。jì yán zhǎng xìn gōng zhōng nǚ,mò xué dāng shí wáng guó zhuāng。