古诗词

日铸岭下狂歌行

苏泂

我生天地不如意,甚欲飘然去人世。wǒ shēng tiān dì bù rú yì,shén yù piāo rán qù rén shì。
却思一死胡足悲,死而不乐胡死为。què sī yī sǐ hú zú bēi,sǐ ér bù lè hú sǐ wèi。
又思天地之间固有足乐者,安得庄周之鹏穆王马。yòu sī tiān dì zhī jiān gù yǒu zú lè zhě,ān dé zhuāng zhōu zhī péng mù wáng mǎ。
有时骑气或御风,天上天中更天下。yǒu shí qí qì huò yù fēng,tiān shàng tiān zhōng gèng tiān xià。
息驾玄冥圃,驻节蓬莱宫。xī jià xuán míng pǔ,zhù jié péng lái gōng。
攀星太极南,访日扶桑东。pān xīng tài jí nán,fǎng rì fú sāng dōng。
东西南北何局促,自可直造混沌趋洪蒙。dōng xī nán běi hé jú cù,zì kě zhí zào hùn dùn qū hóng méng。
又思去有归,安得来无从。yòu sī qù yǒu guī,ān dé lái wú cóng。
当时六鳌负亦重,岂有身常不转动。dāng shí liù áo fù yì zhòng,qǐ yǒu shēn cháng bù zhuǎn dòng。
会须四六二十四足一欠伸,我居其高视尔众。huì xū sì liù èr shí sì zú yī qiàn shēn,wǒ jū qí gāo shì ěr zhòng。
不知化为大海水,为复茫茫而已矣。bù zhī huà wèi dà hǎi shuǐ,wèi fù máng máng ér yǐ yǐ。
不知鳌在复鳌亡,为复人生或人死。bù zhī áo zài fù áo wáng,wèi fù rén shēng huò rén sǐ。
此时逍遥游,不见争夺场,想见四维上下俱茫茫。cǐ shí xiāo yáo yóu,bù jiàn zhēng duó chǎng,xiǎng jiàn sì wéi shàng xià jù máng máng。
巨鳌尔灵便如此,公欲欠伸不难耳。jù áo ěr líng biàn rú cǐ,gōng yù qiàn shēn bù nán ěr。
且如皇宋三百六十州,出门所在多山丘。qiě rú huáng sòng sān bǎi liù shí zhōu,chū mén suǒ zài duō shān qiū。
其间平地少,但见萝茑藤蔓上下硗确森相樛。qí jiān píng dì shǎo,dàn jiàn luó niǎo téng màn shàng xià qiāo què sēn xiāng jiū。
青鞋有底踏须破,人寿几何行不休。qīng xié yǒu dǐ tà xū pò,rén shòu jǐ hé xíng bù xiū。
更令生世人,偪仄生戈矛。gèng lìng shēng shì rén,bī zè shēng gē máo。
迂回隔绝千里成万里,亲戚朋旧相见朝夕无缘由。yū huí gé jué qiān lǐ chéng wàn lǐ,qīn qī péng jiù xiāng jiàn cháo xī wú yuán yóu。
尔鳌若未动,为我背略倾。ěr áo ruò wèi dòng,wèi wǒ bèi lüè qīng。
飐翻山与丘,平地与人行。zhǎn fān shān yǔ qiū,píng dì yǔ rén xíng。
也知上天本来广,也知下地本来平。yě zhī shàng tiān běn lái guǎng,yě zhī xià dì běn lái píng。
只因山丘多,顿使天地轻。zhǐ yīn shān qiū duō,dùn shǐ tiān dì qīng。
我当作章问帝借北斗,酌沧溟。wǒ dāng zuò zhāng wèn dì jiè běi dòu,zhuó cāng míng。
尽歼偪仄人,更杀马与鹏。jǐn jiān bī zè rén,gèng shā mǎ yǔ péng。
百拜稽首,祭鳌之灵。bǎi bài jī shǒu,jì áo zhī líng。

苏泂

苏泂,已佚。清四库馆臣据《永乐大典》辑为《泠然斋诗集》八卷。 苏泂诗,以影印文渊阁《四库全书》本为底本,酌校有关史籍。新辑集外诗附于卷末。 苏泂的作品>>

猜您喜欢

赠梅

苏泂

不作梅花一句诗,今年参透老禅机。bù zuò méi huā yī jù shī,jīn nián cān tòu lǎo chán jī。
忽然吹堕纷纷雪,又挽寒香探落晖。hū rán chuī duò fēn fēn xuě,yòu wǎn hán xiāng tàn luò huī。

和九兄古梅

苏泂

处女何因发半华,一生蓝缕在贫家。chù nǚ hé yīn fā bàn huá,yī shēng lán lǚ zài pín jiā。
冷灰豆爆真奇事,枯树中间忽数花。lěng huī dòu bào zhēn qí shì,kū shù zhōng jiān hū shù huā。

道上梅

苏泂

栗棘蓬边父老家,不知来历便横斜。lì jí péng biān fù lǎo jiā,bù zhī lái lì biàn héng xié。
思量却是无心种,逢着春风偶自花。sī liàng què shì wú xīn zhǒng,féng zhe chūn fēng ǒu zì huā。

和赵宫管看梅三首

苏泂

除却梅花不可无,梅花之外更何须。chú què méi huā bù kě wú,méi huā zhī wài gèng hé xū。
花中儿女纷纷是,唯有梅花是丈夫。huā zhōng ér nǚ fēn fēn shì,wéi yǒu méi huā shì zhàng fū。

和赵宫管看梅三首

苏泂

缚屋疏疏傍柳塘,诗肠浑不畏田荒。fù wū shū shū bàng liǔ táng,shī cháng hún bù wèi tián huāng。
今年天赐清修福,只咽梅花一味香。jīn nián tiān cì qīng xiū fú,zhǐ yàn méi huā yī wèi xiāng。

和赵宫管看梅三首

苏泂

水边山下懒寻伊,折放瓶中看一枝。shuǐ biān shān xià lǎn xún yī,zhé fàng píng zhōng kàn yī zhī。
一片飞来沾砚滴,似嗔老子不题诗。yī piàn fēi lái zhān yàn dī,shì chēn lǎo zi bù tí shī。

杨梅

苏泂

孙梅过尽官梅在,下番杨梅独擅场。sūn méi guò jǐn guān méi zài,xià fān yáng méi dú shàn chǎng。
唤作荔枝元不是,是渠犹著小红裳。huàn zuò lì zhī yuán bù shì,shì qú yóu zhù xiǎo hóng shang。

杨梅

苏泂

每勤蕨叶护筠笼,独自还丹表里红。měi qín jué yè hù yún lóng,dú zì hái dān biǎo lǐ hóng。
留与越人共夏祭,莫教恶雨打成空。liú yǔ yuè rén gòng xià jì,mò jiào è yǔ dǎ chéng kōng。

忆杨梅

苏泂

不羡南州锦荔枝,鹤头猩血正红滋。bù xiàn nán zhōu jǐn lì zhī,hè tóu xīng xuè zhèng hóng zī。
老饕隔岁流涎甚,为趣容山半月期。lǎo tāo gé suì liú xián shén,wèi qù róng shān bàn yuè qī。

忆杨梅

苏泂

才熟惟应便送官,摘来和叶上金盘。cái shú wéi yīng biàn sòng guān,zhāi lái hé yè shàng jīn pán。
病夫病久无灵药,且服丹砂数百丸。bìng fū bìng jiǔ wú líng yào,qiě fú dān shā shù bǎi wán。

忆杨梅

苏泂

夏祭先供项里祠,鲜香未咽已闻思。xià jì xiān gōng xiàng lǐ cí,xiān xiāng wèi yàn yǐ wén sī。
昨宵梦里依稀见,满树薰风重压枝。zuó xiāo mèng lǐ yī xī jiàn,mǎn shù xūn fēng zhòng yā zhī。

悼杨梅

苏泂

凡物从来遇合难,烂甜中故有微酸。fán wù cóng lái yù hé nán,làn tián zhōng gù yǒu wēi suān。
自怜生晚空同姓,不得杨妃带笑看。zì lián shēng wǎn kōng tóng xìng,bù dé yáng fēi dài xiào kàn。

见三山翁插山茶花一朵二首

苏泂

人老簪花却自然,花红应不厌华颠。rén lǎo zān huā què zì rán,huā hóng yīng bù yàn huá diān。
人间无此风流样,何止源流二百年。rén jiān wú cǐ fēng liú yàng,hé zhǐ yuán liú èr bǎi nián。

见三山翁插山茶花一朵二首

苏泂

故里归来一幅巾,庙堂谁记此祠臣。gù lǐ guī lái yī fú jīn,miào táng shuí jì cǐ cí chén。
却将笔下黄麻意,自语山中白发人。què jiāng bǐ xià huáng má yì,zì yǔ shān zhōng bái fā rén。

冯生画荷花

苏泂

湖上看花意欲迷,年年花谢忆花时。hú shàng kàn huā yì yù mí,nián nián huā xiè yì huā shí。
如今一见冯生画,早晚看花更不疑。rú jīn yī jiàn féng shēng huà,zǎo wǎn kàn huā gèng bù yí。