古诗词

次韵袁尚书同年巫山之什

许及之

我本山泽之臞姿,出处相较黠与痴。wǒ běn shān zé zhī qú zī,chū chù xiāng jiào xiá yǔ chī。
生当浙东岩壑地,闲觉壶中光景迟。shēng dāng zhè dōng yán hè dì,xián jué hú zhōng guāng jǐng chí。
井蛙敢从海若语,雁荡断谓天下奇。jǐng wā gǎn cóng hǎi ruò yǔ,yàn dàng duàn wèi tiān xià qí。
一从天柱想突兀,便觉屏嶂排参差。yī cóng tiān zhù xiǎng tū wù,biàn jué píng zhàng pái cān chà。
盍归乎来归未得,今吾非故吾何之。hé guī hū lái guī wèi dé,jīn wú fēi gù wú hé zhī。
南官祝融常在望,北征太行长相随。nán guān zhù róng cháng zài wàng,běi zhēng tài xíng zhǎng xiāng suí。
几欲拓开令混一,虽愧力乏犹忘疲。jǐ yù tuò kāi lìng hùn yī,suī kuì lì fá yóu wàng pí。
故人将指镇巴蜀,大江扬舲张虹旗。gù rén jiāng zhǐ zhèn bā shǔ,dà jiāng yáng líng zhāng hóng qí。
经行先须实古锦,及境方要褰赤帷。jīng xíng xiān xū shí gǔ jǐn,jí jìng fāng yào qiān chì wéi。
阳侯似知公得句,吴榜自舞山折枝。yáng hóu shì zhī gōng dé jù,wú bǎng zì wǔ shān zhé zhī。
有客忽传巫山高,长安不复纸价低。yǒu kè hū chuán wū shān gāo,zhǎng ān bù fù zhǐ jià dī。
阳台从昔夸词赋,大夫无乃姑戏嬉。yáng tái cóng xī kuā cí fù,dà fū wú nǎi gū xì xī。
山川合因云雨祀,神明何得亵渎为。shān chuān hé yīn yún yǔ sì,shén míng hé dé xiè dú wèi。
牵牛织女夸自古,小姑彭郎讹一时。qiān niú zhī nǚ kuā zì gǔ,xiǎo gū péng láng é yī shí。
三复新诗有如此,尽洗遗恨从今兹。sān fù xīn shī yǒu rú cǐ,jǐn xǐ yí hèn cóng jīn zī。
蜀道虽云在天上,政誉巳逐诗声驰。shǔ dào suī yún zài tiān shàng,zhèng yù sì zhú shī shēng chí。
世情向背南北阮,人物好丑东西施。shì qíng xiàng bèi nán běi ruǎn,rén wù hǎo chǒu dōng xī shī。
愿君沧溟恢宇量,听彼瓶罂居井湄。yuàn jūn cāng míng huī yǔ liàng,tīng bǐ píng yīng jū jǐng méi。
已为下户蠲逋赋,更要全蜀俱信眉。yǐ wèi xià hù juān bū fù,gèng yào quán shǔ jù xìn méi。
长安父老久延颈,关外饟馈宽张颐。zhǎng ān fù lǎo jiǔ yán jǐng,guān wài xiǎng kuì kuān zhāng yí。
寂寞恐有玄尚白,留落得无素染缁。jì mò kǒng yǒu xuán shàng bái,liú luò dé wú sù rǎn zī。
规模久矣欣济济,民俗定尔臻嘻嘻。guī mó jiǔ yǐ xīn jì jì,mín sú dìng ěr zhēn xī xī。
公归得政公何疑,勿为风月镌峨嵋。gōng guī dé zhèng gōng hé yí,wù wèi fēng yuè juān é méi。
归来要续峿溪颂,已赋中和宣布诗。guī lái yào xù yǔ xī sòng,yǐ fù zhōng hé xuān bù shī。

许及之

宋温州永嘉人,字深甫。孝宗隆兴元年进士。知分宜县。历官诸军审计、宗正簿、太常少卿、淮南转运判官兼淮东提点刑狱、大理少卿。宁宗立,擢吏部尚书兼给事中。因谄事韩侂胄,官至同知枢密院事、参知政事,进知枢密院事兼参政。侂胄诛,降两官,泉州居住。有《涉斋集》。 许及之的作品>>

猜您喜欢

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

老来为圃万缘轻,一见梅花眼倍明。lǎo lái wèi pǔ wàn yuán qīng,yī jiàn méi huā yǎn bèi míng。
所恨平生无句眼,其如相与有诗情。suǒ hèn píng shēng wú jù yǎn,qí rú xiāng yǔ yǒu shī qíng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

渊明岂独爱东篱,便爱东篱亦匪私。yuān míng qǐ dú ài dōng lí,biàn ài dōng lí yì fěi sī。
耐雪耐霜同臭味,佳花尤爱夹花枝。nài xuě nài shuāng tóng chòu wèi,jiā huā yóu ài jiā huā zhī。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

风静得香多酝藉,雪残观色转精神。fēng jìng dé xiāng duō yùn jí,xuě cán guān sè zhuǎn jīng shén。
不教翠竹疏松畔,清杀天寒日暮人。bù jiào cuì zhú shū sōng pàn,qīng shā tiān hán rì mù rén。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

拙速诚难语巧迟,谁知先进野人为。zhuō sù chéng nán yǔ qiǎo chí,shuí zhī xiān jìn yě rén wèi。
绝怜饭颗山头老,江路闻香有喜词。jué lián fàn kē shān tóu lǎo,jiāng lù wén xiāng yǒu xǐ cí。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

每爱孤山静思凝,岁寒不脱柏青青。měi ài gū shān jìng sī níng,suì hán bù tuō bǎi qīng qīng。
暗中参得横斜趣,不费陶潜影答形。àn zhōng cān dé héng xié qù,bù fèi táo qián yǐng dá xíng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

玉川清苦更清狂,一夜相思不可当。yù chuān qīng kǔ gèng qīng kuáng,yī yè xiāng sī bù kě dāng。
解道是君看亦好,不然白地断人肠。jiě dào shì jūn kàn yì hǎo,bù rán bái dì duàn rén cháng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

未点苍苔已点衣,遽辞修竹翠相依。wèi diǎn cāng tái yǐ diǎn yī,jù cí xiū zhú cuì xiāng yī。
若教笛怨歌催尽,宁受风吹雨打稀。ruò jiào dí yuàn gē cuī jǐn,níng shòu fēng chuī yǔ dǎ xī。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

浮玉飘香别绪多,缓流溪水浸铜柯。fú yù piāo xiāng bié xù duō,huǎn liú xī shuǐ jìn tóng kē。
先春有意春无意,春奈千红百紫何。xiān chūn yǒu yì chūn wú yì,chūn nài qiān hóng bǎi zǐ hé。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

腊雪溶溶断送冬,明朝波面受春风。là xuě róng róng duàn sòng dōng,míng cháo bō miàn shòu chūn fēng。
北园几树红苞坼,只合吹将酒盏中。běi yuán jǐ shù hóng bāo chè,zhǐ hé chuī jiāng jiǔ zhǎn zhōng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

桃纵夭夭杏纵繁,衰翁其奈眼尤寒。táo zòng yāo yāo xìng zòng fán,shuāi wēng qí nài yǎn yóu hán。
自知不是寻芳伴,且把寒枝子细看。zì zhī bù shì xún fāng bàn,qiě bǎ hán zhī zi xì kàn。

次韵古梅二首

许及之

绿苔枝上玉疏疏,折赠诗人意不孤。lǜ tái zhī shàng yù shū shū,zhé zèng shī rén yì bù gū。
恼杀渠侬归未得,梅坡千树有如无。nǎo shā qú nóng guī wèi dé,méi pō qiān shù yǒu rú wú。

次韵古梅二首

许及之

玉鉴堂前迹已疏,残香应伴鹤声孤。yù jiàn táng qián jì yǐ shū,cán xiāng yīng bàn hè shēng gū。
郎潜桂隐身藏却,新为梅花著句无。láng qián guì yǐn shēn cáng què,xīn wèi méi huā zhù jù wú。

直舍紫薇花身可以题字因作一绝书其上

许及之

赤立严霜如槁木,烂开炎日似红霞。chì lì yán shuāng rú gǎo mù,làn kāi yán rì shì hóng xiá。
耐寒耐暑真能事,岂是人间怕痒花。nài hán nài shǔ zhēn néng shì,qǐ shì rén jiān pà yǎng huā。

扬州席上次蒋右卫韵赋白牡丹二绝

许及之

秋思凭高不易裁,阳和唤得故人来。qiū sī píng gāo bù yì cái,yáng hé huàn dé gù rén lái。
自怜梅萼成孤绝,借与春风一色开。zì lián méi è chéng gū jué,jiè yǔ chūn fēng yī sè kāi。

扬州席上次蒋右卫韵赋白牡丹二绝

许及之

玉甃银瓶千尺清,唤回玉色谪仙人。yù zhòu yín píng qiān chǐ qīng,huàn huí yù sè zhé xiān rén。
沉香亭畔无消息,付与扬州十月春。chén xiāng tíng pàn wú xiāo xī,fù yǔ yáng zhōu shí yuè chūn。