古诗词

啼鸟

欧阳修

穷山候至阳气生,百物如与时节争。qióng shān hòu zhì yáng qì shēng,bǎi wù rú yǔ shí jié zhēng。
官居荒凉草树密,撩乱红紫开繁英。guān jū huāng liáng cǎo shù mì,liāo luàn hóng zǐ kāi fán yīng。
花深叶暗耀朝日,日暖众鸟皆嘤鸣。huā shēn yè àn yào cháo rì,rì nuǎn zhòng niǎo jiē yīng míng。
鸟言我岂解尔意,绵蛮但爱声可听。niǎo yán wǒ qǐ jiě ěr yì,mián mán dàn ài shēng kě tīng。
南窗星多春正美,百舌未晓催天明。nán chuāng xīng duō chūn zhèng měi,bǎi shé wèi xiǎo cuī tiān míng。
黄鹂颜色已可爱,舌端哑咤如娇婴。huáng lí yán sè yǐ kě ài,shé duān yǎ zhà rú jiāo yīng。
竹林静啼青竹笋,深处不见惟闻声。zhú lín jìng tí qīng zhú sǔn,shēn chù bù jiàn wéi wén shēng。
陂田绕郭白水满,戴胜谷谷催春耕。bēi tián rào guō bái shuǐ mǎn,dài shèng gǔ gǔ cuī chūn gēng。
谁谓鸣鸠拙无用,雄雌各自知阴晴。shuí wèi míng jiū zhuō wú yòng,xióng cí gè zì zhī yīn qíng。
雨声萧萧泥滑滑,草深苔绿无人行。yǔ shēng xiāo xiāo ní huá huá,cǎo shēn tái lǜ wú rén xíng。
独有花上提葫芦,劝我沽酒花前倾。dú yǒu huā shàng tí hú lú,quàn wǒ gū jiǔ huā qián qīng。
其馀百种各嘲哳,异乡殊俗难知名。qí yú bǎi zhǒng gè cháo zhā,yì xiāng shū sú nán zhī míng。
我遭谗口身落此,每闻巧舌宜可憎。wǒ zāo chán kǒu shēn luò cǐ,měi wén qiǎo shé yí kě zēng。
春到山城苦寂寞,把盏常恨无娉婷。chūn dào shān chéng kǔ jì mò,bǎ zhǎn cháng hèn wú pīng tíng。
花开鸟语辄自醉,醉与花鸟为交朋。huā kāi niǎo yǔ zhé zì zuì,zuì yǔ huā niǎo wèi jiāo péng。
花能嫣然顾我笑,鸟劝我饮非无情。huā néng yān rán gù wǒ xiào,niǎo quàn wǒ yǐn fēi wú qíng。
身闲酒美惜光景,惟恐鸟散花飘零。shēn xián jiǔ měi xī guāng jǐng,wéi kǒng niǎo sàn huā piāo líng。
可笑灵均楚泽畔,离骚憔悴愁独醒。kě xiào líng jūn chǔ zé pàn,lí sāo qiáo cuì chóu dú xǐng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

中秋不见月问客

欧阳修

试问玉蟾寒皎皎,何如银烛乱荧荧。shì wèn yù chán hán jiǎo jiǎo,hé rú yín zhú luàn yíng yíng。
不知桂魄今何在,应在吾家紫石屏。bù zhī guì pò jīn hé zài,yīng zài wú jiā zǐ shí píng。

斋宫感事寄原甫学士

欧阳修

曾向斋宫咏麦秋,绿阴佳树覆墙头。céng xiàng zhāi gōng yǒng mài qiū,lǜ yīn jiā shù fù qiáng tóu。
重来满地新霜叶,却忆初闻黄栗留。zhòng lái mǎn dì xīn shuāng yè,què yì chū wén huáng lì liú。

戏答仲仪口号

欧阳修

弊居回看如蛙穴,华宇来栖若燕身。bì jū huí kàn rú wā xué,huá yǔ lái qī ruò yàn shēn。
敢望笙歌行乐事,只忧无米过来春。gǎn wàng shēng gē xíng lè shì,zhǐ yōu wú mǐ guò lái chūn。

题东阁后集

欧阳修

东閤三朝多大事,营丘二载足闲辞。dōng gé sān cháo duō dà shì,yíng qiū èr zài zú xián cí。
近诗留作归荣集,何日归田自集诗。jìn shī liú zuò guī róng jí,hé rì guī tián zì jí shī。

日长偶书

欧阳修

日长渐觉逍遥乐,何况终朝无事人。rì zhǎng jiàn jué xiāo yáo lè,hé kuàng zhōng cháo wú shì rén。
安得遂为无事者,人间万虑不关身。ān dé suì wèi wú shì zhě,rén jiān wàn lǜ bù guān shēn。

赠潘道士

欧阳修

门无车辙紫苔侵,鸡犬萧条陋巷深。mén wú chē zhé zǐ tái qīn,jī quǎn xiāo tiáo lòu xiàng shēn。
寄语弹琴潘道士,雨中寻得越江吟。jì yǔ dàn qín pān dào shì,yǔ zhōng xún dé yuè jiāng yín。

寄韩子华

欧阳修

人事从来无处定,世涂多故践言难。rén shì cóng lái wú chù dìng,shì tú duō gù jiàn yán nán。
谁如颍水闲居士,十顷西湖一钓竿。shuí rú yǐng shuǐ xián jū shì,shí qǐng xī hú yī diào gān。

戏刘原甫

欧阳修

平生志业有谁先,落笔文章海内传。píng shēng zhì yè yǒu shuí xiān,luò bǐ wén zhāng hǎi nèi chuán。
昨日都城应纸贵,开帘却扇见新篇。zuó rì dōu chéng yīng zhǐ guì,kāi lián què shàn jiàn xīn piān。

戏刘原甫

欧阳修

仙家千载一何长,浮世空惊日月忙。xiān jiā qiān zài yī hé zhǎng,fú shì kōng jīng rì yuè máng。
洞里新花莫相笑,刘郎今是老刘郎。dòng lǐ xīn huā mò xiāng xiào,liú láng jīn shì lǎo liú láng。

春帖子词温成皇后閤四首

欧阳修

璅窗珠户暖生烟,不觉新春换故年。suǒ chuāng zhū hù nuǎn shēng yān,bù jué xīn chūn huàn gù nián。
众卉争妍竞时态,却寻遗迹独依然。zhòng huì zhēng yán jìng shí tài,què xún yí jì dú yī rán。

春帖子词温成皇后閤四首

欧阳修

宝奁香歇掩铅华,旧閤春归老监嗟。bǎo lián xiāng xiē yǎn qiān huá,jiù gé chūn guī lǎo jiān jiē。
画栋重来当日燕,玉栏犹发去年花。huà dòng zhòng lái dāng rì yàn,yù lán yóu fā qù nián huā。

春帖子词温成皇后閤四首

欧阳修

椒壁轻寒转晓晖,珠帘不动暖风微。jiāo bì qīng hán zhuǎn xiǎo huī,zhū lián bù dòng nuǎn fēng wēi。
可怜春色来依旧,惟有馀香散不归。kě lián chūn sè lái yī jiù,wéi yǒu yú xiāng sàn bù guī。

春帖子词温成皇后閤四首

欧阳修

内助从来上所嘉,新春不忍见新花。nèi zhù cóng lái shàng suǒ jiā,xīn chūn bù rěn jiàn xīn huā。
君王念旧怜遗族,常使无权保厥家。jūn wáng niàn jiù lián yí zú,cháng shǐ wú quán bǎo jué jiā。

春帖子词夫人閤五首

欧阳修

太史颁时令,农家候土牛。tài shǐ bān shí lìng,nóng jiā hòu tǔ niú。
青林自花发,黄屋为民忧。qīng lín zì huā fā,huáng wū wèi mín yōu。

春帖子词夫人閤五首

欧阳修

元会千官集,新春万物同。yuán huì qiān guān jí,xīn chūn wàn wù tóng。
测圭知日永,占岁嘉时丰。cè guī zhī rì yǒng,zhàn suì jiā shí fēng。