古诗词

读徂徕集

欧阳修

徂徕鲁东山,石子居山阿。cú lái lǔ dōng shān,shí zi jū shān ā。
鲁人之所瞻,子与山嵯峨。lǔ rén zhī suǒ zhān,zi yǔ shān cuó é。
今子其死矣,东山复谁过。jīn zi qí sǐ yǐ,dōng shān fù shuí guò。
精魄已埋没,文章岂能磨。jīng pò yǐ mái méi,wén zhāng qǐ néng mó。
寿命虽不长,所得固已多。shòu mìng suī bù zhǎng,suǒ dé gù yǐ duō。
旧稿偶自录,沧溟之一蠡。jiù gǎo ǒu zì lù,cāng míng zhī yī lí。
其馀谁付与,散失存几何。qí yú shuí fù yǔ,sàn shī cún jǐ hé。
存之警后世,古鉴照妖魔。cún zhī jǐng hòu shì,gǔ jiàn zhào yāo mó。
子生诚多难,忧患靡不罹。zi shēng chéng duō nán,yōu huàn mí bù lí。
宦学三十年,六经老研摩。huàn xué sān shí nián,liù jīng lǎo yán mó。
问胡所专心,仁义丘与轲。wèn hú suǒ zhuān xīn,rén yì qiū yǔ kē。
扬雄韩愈氏,此外岂知他。yáng xióng hán yù shì,cǐ wài qǐ zhī tā。
尤勇攻佛老,奋笔如挥戈。yóu yǒng gōng fú lǎo,fèn bǐ rú huī gē。
不量敌众寡,胆大身幺麽。bù liàng dí zhòng guǎ,dǎn dà shēn yāo mó。
往年遭母丧,泣血走岷峨。wǎng nián zāo mǔ sàng,qì xuè zǒu mín é。
垢面跣双足,锄犁事田坡。gòu miàn xiǎn shuāng zú,chú lí shì tián pō。
至今乡里化,孝悌勤蚕禾。zhì jīn xiāng lǐ huà,xiào tì qín cán hé。
昨者来太学,青衫踏朝靴。zuó zhě lái tài xué,qīng shān tà cháo xuē。
陈诗颂圣德,厥声续猗那。chén shī sòng shèng dé,jué shēng xù yī nà。
羔雁聘黄晞,晞惊走邻家。gāo yàn pìn huáng xī,xī jīng zǒu lín jiā。
施为可怪骇,世俗安委蛇。shī wèi kě guài hài,shì sú ān wěi shé。
谤口由此起,口之若飞梭。bàng kǒu yóu cǐ qǐ,kǒu zhī ruò fēi suō。
上赖天子明,不挂网者罗。shàng lài tiān zi míng,bù guà wǎng zhě luó。
忆在太学年,大雪如翻波。yì zài tài xué nián,dà xuě rú fān bō。
生徒日盈门,饥坐列雁鹅。shēng tú rì yíng mén,jī zuò liè yàn é。
弦诵聒邻里,唐虞赓咏歌。xián sòng guā lín lǐ,táng yú gēng yǒng gē。
常续最高第,骞游各名科。cháng xù zuì gāo dì,qiān yóu gè míng kē。
岂止学者师,谓宜国之皤。qǐ zhǐ xué zhě shī,wèi yí guó zhī pó。
夭寿反仁鄙,谁尸此偏颇。yāo shòu fǎn rén bǐ,shuí shī cǐ piān pǒ。
不知呶呶者,又忍加诋诃。bù zhī náo náo zhě,yòu rěn jiā dǐ hē。
圣贤要久远,毁誉暂諠哗。shèng xián yào jiǔ yuǎn,huǐ yù zàn xuān huā。
生为举世疾,死也鲁人嗟。shēng wèi jǔ shì jí,sǐ yě lǔ rén jiē。
作诗遗鲁社,祠子以为歌。zuò shī yí lǔ shè,cí zi yǐ wèi gē。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

送前巫山宰吴殿丞

欧阳修

俊域当年仰下风,天涯今日一樽同。jùn yù dāng nián yǎng xià fēng,tiān yá jīn rì yī zūn tóng。
高文落笔妙天下,清论挥犀服坐中。gāo wén luò bǐ miào tiān xià,qīng lùn huī xī fú zuò zhōng。
江上挂帆明月峡,云间谒帝紫微宫。jiāng shàng guà fān míng yuè xiá,yún jiān yè dì zǐ wēi gōng。
山城寂寞少嘉客,喜见琼枝慰病翁。shān chéng jì mò shǎo jiā kè,xǐ jiàn qióng zhī wèi bìng wēng。

龙兴寺小饮呈表臣元珍

欧阳修

平日相从乐会文,博枭壶马占朋分。píng rì xiāng cóng lè huì wén,bó xiāo hú mǎ zhàn péng fēn。
罚筹多似昆阳矢,酒令严于细柳军。fá chóu duō shì kūn yáng shǐ,jiǔ lìng yán yú xì liǔ jūn。
蔽日雪云犹叆叇,欲晴花气渐氛氲。bì rì xuě yún yóu ài dài,yù qíng huā qì jiàn fēn yūn。
一樽万事皆毫末,蜾蠃螟蛉岂足云。yī zūn wàn shì jiē háo mò,guǒ luǒ míng líng qǐ zú yún。

县舍不种花惟栽楠木冬青茶竹之类因戏书七言四韵

欧阳修

结绶当年仕两京,自怜年少体犹轻。jié shòu dāng nián shì liǎng jīng,zì lián nián shǎo tǐ yóu qīng。
伊川洛浦寻芳遍,魏紫姚黄照眼明。yī chuān luò pǔ xún fāng biàn,wèi zǐ yáo huáng zhào yǎn míng。
客思病来生白发,山城春至少红英。kè sī bìng lái shēng bái fā,shān chéng chūn zhì shǎo hóng yīng。
芳丛密叶聊须种,犹得萧萧听雨声。fāng cóng mì yè liáo xū zhǒng,yóu dé xiāo xiāo tīng yǔ shēng。

至喜

欧阳修

为怜碧砌宜佳树,自斸苍苔选绿丛。wèi lián bì qì yí jiā shù,zì zhǔ cāng tái xuǎn lǜ cóng。
不向芳菲趁开落,直须霜雪见青葱。bù xiàng fāng fēi chèn kāi luò,zhí xū shuāng xuě jiàn qīng cōng。
披条泫转清晨露,响叶萧骚半夜风。pī tiáo xuàn zhuǎn qīng chén lù,xiǎng yè xiāo sāo bàn yè fēng。
时扫浓阴北窗下,一枰闲且伴衰翁。shí sǎo nóng yīn běi chuāng xià,yī píng xián qiě bàn shuāi wēng。

夷陵岁暮书事呈元珍表臣

欧阳修

萧条鸡犬乱山中,时节峥嵘忽已穷。xiāo tiáo jī quǎn luàn shān zhōng,shí jié zhēng róng hū yǐ qióng。
游女髻鬟风俗古,野巫歌舞岁年丰。yóu nǚ jì huán fēng sú gǔ,yě wū gē wǔ suì nián fēng。
平时都邑今为陋,敌国江山昔最雄。píng shí dōu yì jīn wèi lòu,dí guó jiāng shān xī zuì xióng。
荆楚先贤多胜迹,不辞携酒问邻翁。jīng chǔ xiān xián duō shèng jì,bù cí xié jiǔ wèn lín wēng。

离峡州后回寄元珍表臣

欧阳修

经年迁谪厌荆蛮,惟有江山兴未阑。jīng nián qiān zhé yàn jīng mán,wéi yǒu jiāng shān xīng wèi lán。
醉里人归青草渡,梦中船下武牙滩。zuì lǐ rén guī qīng cǎo dù,mèng zhōng chuán xià wǔ yá tān。
野花零落风前乱,飞雨萧条江上寒。yě huā líng luò fēng qián luàn,fēi yǔ xiāo tiáo jiāng shàng hán。
荻笋时鱼方有味,恨无佳客共杯盘。dí sǔn shí yú fāng yǒu wèi,hèn wú jiā kè gòng bēi pán。

再至西都

欧阳修

伊川不到十年间,鱼鸟今应怪我还。yī chuān bù dào shí nián jiān,yú niǎo jīn yīng guài wǒ hái。
浪得浮名销壮节,羞将白发见青山。làng dé fú míng xiāo zhuàng jié,xiū jiāng bái fā jiàn qīng shān。
野花向客开如笑,芳草留人意自闲。yě huā xiàng kè kāi rú xiào,fāng cǎo liú rén yì zì xián。
却到谢公题壁处,向风清泪独潺潺。què dào xiè gōng tí bì chù,xiàng fēng qīng lèi dú chán chán。

寄秦州田元均

欧阳修

由来边将用儒臣,坐以威名抚汉军。yóu lái biān jiāng yòng rú chén,zuò yǐ wēi míng fǔ hàn jūn。
万马不嘶听号令,诸蕃无事著耕耘。wàn mǎ bù sī tīng hào lìng,zhū fān wú shì zhù gēng yún。
梦回夜帐闻羌笛,诗就高楼对陇云。mèng huí yè zhàng wén qiāng dí,shī jiù gāo lóu duì lǒng yún。
莫忘镇阳遗爱在,北潭桃李正氛氲。mò wàng zhèn yáng yí ài zài,běi tán táo lǐ zhèng fēn yūn。

送沈待制陜西都运

欧阳修

几岁疮痍近息兵,经营方喜得时英。jǐ suì chuāng yí jìn xī bīng,jīng yíng fāng xǐ dé shí yīng。
从来汉粟劳飞挽,当使秦人自战耕。cóng lái hàn sù láo fēi wǎn,dāng shǐ qín rén zì zhàn gēng。
道左旌旗诸将列,马前弓剑六蕃迎。dào zuǒ jīng qí zhū jiāng liè,mǎ qián gōng jiàn liù fān yíng。
知君材力多闲暇,剩听阳关醉后声。zhī jūn cái lì duō xián xiá,shèng tīng yáng guān zuì hòu shēng。

席上送刘都官

欧阳修

都城车马日喧喧,虽有离歌不惨颜。dōu chéng chē mǎ rì xuān xuān,suī yǒu lí gē bù cǎn yán。
岂似客亭临野岸,暂留樽酒对青山。qǐ shì kè tíng lín yě àn,zàn liú zūn jiǔ duì qīng shān。
天街树绿腾归骑,玉殿霜清缀晓班。tiān jiē shù lǜ téng guī qí,yù diàn shuāng qīng zhuì xiǎo bān。
莫忘西亭曾醉处,月明风溜响潺潺。mò wàng xī tíng céng zuì chù,yuè míng fēng liū xiǎng chán chán。

书王元之画像侧

欧阳修

偶然来继前贤迹,信矣皆如昔日言。ǒu rán lái jì qián xián jì,xìn yǐ jiē rú xī rì yán。
诸县丰登少公事,一家饱暖荷君恩。zhū xiàn fēng dēng shǎo gōng shì,yī jiā bǎo nuǎn hé jūn ēn。
想公风采常如在,顾我文章不足论。xiǎng gōng fēng cǎi cháng rú zài,gù wǒ wén zhāng bù zú lùn。
名姓已光青史上,壁间容貌任尘昏。míng xìng yǐ guāng qīng shǐ shàng,bì jiān róng mào rèn chén hūn。

送京西提刑赵学士

欧阳修

题舆尝屈佐留京,揽辔今行按属城。tí yú cháng qū zuǒ liú jīng,lǎn pèi jīn xíng àn shǔ chéng。
楚馆尚看淮月色,嵩云应过虎关迎。chǔ guǎn shàng kàn huái yuè sè,sōng yún yīng guò hǔ guān yíng。
春寒酒力风中醒,日暖梅香雪后清。chūn hán jiǔ lì fēng zhōng xǐng,rì nuǎn méi xiāng xuě hòu qīng。
野俗经年留惠爱,莫辞临别醉冠倾。yě sú jīng nián liú huì ài,mò cí lín bié zuì guān qīng。

寄题宜城县射亭

欧阳修

作邑三年事事勤,宜城风物自君新。zuò yì sān nián shì shì qín,yí chéng fēng wù zì jūn xīn。
已能为政留遗爱,何必栽花遗后人。yǐ néng wèi zhèng liú yí ài,hé bì zāi huā yí hòu rén。
蔼若芝兰芳可袭,温如金玉粹而纯。ǎi ruò zhī lán fāng kě xí,wēn rú jīn yù cuì ér chún。
友朋欣慕自如此,何况斯民父母亲。yǒu péng xīn mù zì rú cǐ,hé kuàng sī mín fù mǔ qīn。

怀嵩楼新开南轩与郡僚小饮

欧阳修

绕郭云烟匝几重,昔人曾此感怀嵩。rào guō yún yān zā jǐ zhòng,xī rén céng cǐ gǎn huái sōng。
霜林落后山争出,野菊开时酒正浓。shuāng lín luò hòu shān zhēng chū,yě jú kāi shí jiǔ zhèng nóng。
解带西风飘画角,倚栏斜日照青松。jiě dài xī fēng piāo huà jiǎo,yǐ lán xié rì zhào qīng sōng。
会须乘醉携嘉客,踏雪来看群玉峰。huì xū chéng zuì xié jiā kè,tà xuě lái kàn qún yù fēng。

送张生

欧阳修

一别相逢十七春,颓颜衰发互相询。yī bié xiāng féng shí qī chūn,tuí yán shuāi fā hù xiāng xún。
江湖我再为迁客,道路君犹困旅人。jiāng hú wǒ zài wèi qiān kè,dào lù jūn yóu kùn lǚ rén。
老骥骨奇心尚壮,青松岁久色逾新。lǎo jì gǔ qí xīn shàng zhuàng,qīng sōng suì jiǔ sè yú xīn。
山城寂寞难为礼,浊酒无辞举爵频。shān chéng jì mò nán wèi lǐ,zhuó jiǔ wú cí jǔ jué pín。