古诗词

紫石屏歌

欧阳修

月从海底来,行上天东南。yuè cóng hǎi dǐ lái,xíng shàng tiān dōng nán。
正当天中时,下照千丈潭。zhèng dāng tiān zhōng shí,xià zhào qiān zhàng tán。
潭心无风月不动,倒影射入紫石岩。tán xīn wú fēng yuè bù dòng,dào yǐng shè rù zǐ shí yán。
月光水洁石莹净,感此阴魄来中潜。yuè guāng shuǐ jié shí yíng jìng,gǎn cǐ yīn pò lái zhōng qián。
自从月入此石中,天有两曜分为三。zì cóng yuè rù cǐ shí zhōng,tiān yǒu liǎng yào fēn wèi sān。
清光万古不磨灭,天地至宝难藏缄。qīng guāng wàn gǔ bù mó miè,tiān dì zhì bǎo nán cáng jiān。
天公呼雷公,夜持巨斧隳崭岩。tiān gōng hū léi gōng,yè chí jù fǔ huī zhǎn yán。
堕此一片落千仞,皎然寒镜在玉奁。duò cǐ yī piàn luò qiān rèn,jiǎo rán hán jìng zài yù lián。
虾蟆白兔走天上,空留桂影犹杉杉。xiā má bái tù zǒu tiān shàng,kōng liú guì yǐng yóu shān shān。
景山得之惜不得,赠我意与千金兼。jǐng shān dé zhī xī bù dé,zèng wǒ yì yǔ qiān jīn jiān。
自云每到月满时,石在暗室光出檐。zì yún měi dào yuè mǎn shí,shí zài àn shì guāng chū yán。
大哉天地间,万怪难悉谈。dà zāi tiān dì jiān,wàn guài nán xī tán。
嗟予不度量,每事思穷探。jiē yǔ bù dù liàng,měi shì sī qióng tàn。
欲将两耳目所及,而与造化争毫纤。yù jiāng liǎng ěr mù suǒ jí,ér yǔ zào huà zhēng háo xiān。
煌煌三辰行,日月尤尊严。huáng huáng sān chén xíng,rì yuè yóu zūn yán。
若令下与物为比,扰扰万类将谁瞻。ruò lìng xià yǔ wù wèi bǐ,rǎo rǎo wàn lèi jiāng shuí zhān。
不然此石竟何物,有口欲说嗟如钳。bù rán cǐ shí jìng hé wù,yǒu kǒu yù shuō jiē rú qián。
吾奇苏子胸,罗列万象中包含。wú qí sū zi xiōng,luó liè wàn xiàng zhōng bāo hán。
不惟胸宽胆亦大,屡出言语惊愚凡。bù wéi xiōng kuān dǎn yì dà,lǚ chū yán yǔ jīng yú fán。
自吾得此石,未见苏子心怀惭。zì wú dé cǐ shí,wèi jiàn sū zi xīn huái cán。
不经老匠先指决,有手谁改施镌镵。bù jīng lǎo jiàng xiān zhǐ jué,yǒu shǒu shuí gǎi shī juān chán。
呼工画石持寄似,幸子留意其无谦。hū gōng huà shí chí jì shì,xìng zi liú yì qí wú qiān。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

答吕太博赏双莲

欧阳修

年来因病不饮酒,老去无悰懒作诗。nián lái yīn bìng bù yǐn jiǔ,lǎo qù wú cóng lǎn zuò shī。
我已负花常自愧,君须屡醉及芳时。wǒ yǐ fù huā cháng zì kuì,jūn xū lǚ zuì jí fāng shí。
汉宫姊妹争新宠,湘浦皇英望所思。hàn gōng zǐ mèi zhēng xīn chǒng,xiāng pǔ huáng yīng wàng suǒ sī。
天下从来无定色,况将铅黛比天姿。tiān xià cóng lái wú dìng sè,kuàng jiāng qiān dài bǐ tiān zī。

酬孙延仲龙图

欧阳修

洛社当年盛莫加,洛阳耆老至今夸。luò shè dāng nián shèng mò jiā,luò yáng qí lǎo zhì jīn kuā。
死生零落馀无几,齿发衰残各可嗟。sǐ shēng líng luò yú wú jǐ,chǐ fā shuāi cán gè kě jiē。
北库酒醪君旧物,西湖烟水我如家。běi kù jiǔ láo jūn jiù wù,xī hú yān shuǐ wǒ rú jiā。
已将二美交相胜,仍枉新篇丽彩霞。yǐ jiāng èr měi jiāo xiāng shèng,réng wǎng xīn piān lì cǎi xiá。

常州张卿养素堂

欧阳修

江左衣冠世有名,几人今复振家声。jiāng zuǒ yī guān shì yǒu míng,jǐ rén jīn fù zhèn jiā shēng。
朝廷独立清冰节,闾里归来白首卿。cháo tíng dú lì qīng bīng jié,lǘ lǐ guī lái bái shǒu qīng。
志在言谈犹慷慨,身闲耳目益聪明。zhì zài yán tán yóu kāng kǎi,shēn xián ěr mù yì cōng míng。
长松野水谁为伴,顾我堪羞恋宠荣。zhǎng sōng yě shuǐ shuí wèi bàn,gù wǒ kān xiū liàn chǒng róng。

西湖泛舟呈运使学士张掞

欧阳修

波光柳色碧溟蒙,曲渚斜桥画舸通。bō guāng liǔ sè bì míng méng,qū zhǔ xié qiáo huà gě tōng。
更远更佳唯恐尽,渐深渐密似无穷。gèng yuǎn gèng jiā wéi kǒng jǐn,jiàn shēn jiàn mì shì wú qióng。
绮罗香里留佳客,弦管声来扬晚风。qǐ luó xiāng lǐ liú jiā kè,xián guǎn shēng lái yáng wǎn fēng。
半醉回舟迷向背,楼台高下夕阳中。bàn zuì huí zhōu mí xiàng bèi,lóu tái gāo xià xī yáng zhōng。

去思堂会饮得春字

欧阳修

世事纷然百态新,西冈一醉十三春。shì shì fēn rán bǎi tài xīn,xī gāng yī zuì shí sān chūn。
自惭白发随年少,犹把金钟劝主人。zì cán bái fā suí nián shǎo,yóu bǎ jīn zhōng quàn zhǔ rén。
黄鸟乱飞深夏木,红榴初发艳清晨。huáng niǎo luàn fēi shēn xià mù,hóng liú chū fā yàn qīng chén。
佳时易失闲难得,有酒重来莫厌频。jiā shí yì shī xián nán dé,yǒu jiǔ zhòng lái mò yàn pín。

太傅相公入陪大祀以疾不行圣恩优贤诏书俞允发于感遇纪以嘉篇小子不揆辄亦课成拙恶诗一首

欧阳修

驿骑频来急诏随,都人相与窃嗟咨。yì qí pín lái jí zhào suí,dōu rén xiāng yǔ qiè jiē zī。
自非峻节终无改,安得清衷久益思。zì fēi jùn jié zhōng wú gǎi,ān dé qīng zhōng jiǔ yì sī。
前席盖将求谠议,在庭非为乏陪祠。qián xí gài jiāng qiú dǎng yì,zài tíng fēi wèi fá péi cí。
尊贤优老朝家美,他日安车召未迟。zūn xián yōu lǎo cháo jiā měi,tā rì ān chē zhào wèi chí。

寄子春发运待制

欧阳修

广陵花月尝同醉,睢苑风霜暂破颜。guǎng líng huā yuè cháng tóng zuì,suī yuàn fēng shuāng zàn pò yán。
但喜交情久弥重,休嗟人事老多艰。dàn xǐ jiāo qíng jiǔ mí zhòng,xiū jiē rén shì lǎo duō jiān。
壮心未忍悲华发,强饮犹能倒玉山。zhuàng xīn wèi rěn bēi huá fā,qiáng yǐn yóu néng dào yù shān。
留滞江湖应不久,多为春酒待君还。liú zhì jiāng hú yīng bù jiǔ,duō wèi chūn jiǔ dài jūn hái。

晏元献公挽辞三首

欧阳修

四镇名藩忽十春,归来白首两朝臣。sì zhèn míng fān hū shí chūn,guī lái bái shǒu liǎng cháo chén。
上心方喜亲耆德,物论犹期秉国钧。shàng xīn fāng xǐ qīn qí dé,wù lùn yóu qī bǐng guó jūn。
退食图书盈一室,开樽谈笑列嘉宾。tuì shí tú shū yíng yī shì,kāi zūn tán xiào liè jiā bīn。
昔人风采今人少,恸哭何由赎以身。xī rén fēng cǎi jīn rén shǎo,tòng kū hé yóu shú yǐ shēn。

晏元献公挽辞三首

欧阳修

富贵优游五十年,始终明哲保身全。fù guì yōu yóu wǔ shí nián,shǐ zhōng míng zhé bǎo shēn quán。
一时闻望朝廷重,馀事文章海外传。yī shí wén wàng cháo tíng zhòng,yú shì wén zhāng hǎi wài chuán。
旧馆池台闲水石,悲笳风日惨山川。jiù guǎn chí tái xián shuǐ shí,bēi jiā fēng rì cǎn shān chuān。
解官制服门生礼,惭负君恩隔九泉。jiě guān zhì fú mén shēng lǐ,cán fù jūn ēn gé jiǔ quán。

赠王介甫

欧阳修

翰林风月三千首,吏部文章二百年。hàn lín fēng yuè sān qiān shǒu,lì bù wén zhāng èr bǎi nián。
老去自怜心尚在,后来谁与子争先。lǎo qù zì lián xīn shàng zài,hòu lái shuí yǔ zi zhēng xiān。
朱门歌舞争新态,绿绮尘埃试拂弦。zhū mén gē wǔ zhēng xīn tài,lǜ qǐ chén āi shì fú xián。
常恨闻名不相识,相逢樽酒盍留连。cháng hèn wén míng bù xiāng shí,xiāng féng zūn jiǔ hé liú lián。

苏才翁挽诗二首其二

欧阳修

雄心壮志两峥嵘,谁谓中年志不成。xióng xīn zhuàng zhì liǎng zhēng róng,shuí wèi zhōng nián zhì bù chéng。
零落篇章为世宝,平生风义见交情。líng luò piān zhāng wèi shì bǎo,píng shēng fēng yì jiàn jiāo qíng。
青松月下泉台路,白草原头薤露声。qīng sōng yuè xià quán tái lù,bái cǎo yuán tóu xiè lù shēng。
自古英豪皆若此,哭君徒有泪沾缨。zì gǔ yīng háo jiē ruò cǐ,kū jūn tú yǒu lèi zhān yīng。

送石扬休还蜀

欧阳修

长爱谪仙夸蜀道,送君西望重吟哦。zhǎng ài zhé xiān kuā shǔ dào,sòng jūn xī wàng zhòng yín ó。
路高黄鹄飞不到,花发杜鹃啼更多。lù gāo huáng gǔ fēi bù dào,huā fā dù juān tí gèng duō。
清禁寒生凤池水,绣衣荣照锦江波。qīng jìn hán shēng fèng chí shuǐ,xiù yī róng zhào jǐn jiāng bō。
昔年同舍青衿子,夹道欢迎鬓已皤。xī nián tóng shě qīng jīn zi,jiā dào huān yíng bìn yǐ pó。

和公仪试进士终场有作

欧阳修

朝家意在取遗才,乐育推仁亦至哉。cháo jiā yì zài qǔ yí cái,lè yù tuī rén yì zhì zāi。
本欲励贤敦古学,可嗟趋利竞朋来。běn yù lì xián dūn gǔ xué,kě jiē qū lì jìng péng lái。
昔人自重身难进,薄俗多端路久开。xī rén zì zhòng shēn nán jìn,báo sú duō duān lù jiǔ kāi。
何异鳣鲂争尺水,巨鱼先已化风雷。hé yì zhān fáng zhēng chǐ shuǐ,jù yú xiān yǐ huà fēng léi。

久在病告近方赴直偶成拙诗二首

欧阳修

经时移病久端居,玉署新秋独直庐。jīng shí yí bìng jiǔ duān jū,yù shǔ xīn qiū dú zhí lú。
夜静楼台落银汉,人闲铃索少文书。yè jìng lóu tái luò yín hàn,rén xián líng suǒ shǎo wén shū。
江湖未去年华晚,烟火微凉暑雨初。jiāng hú wèi qù nián huá wǎn,yān huǒ wēi liáng shǔ yǔ chū。
敢向圣朝辞宠禄,多惭禁御养慷疏。gǎn xiàng shèng cháo cí chǒng lù,duō cán jìn yù yǎng kāng shū。

久在病告近方赴直偶成拙诗二首

欧阳修

清晨下直大明宫,驰马悠然宿露中。qīng chén xià zhí dà míng gōng,chí mǎ yōu rán sù lù zhōng。
金阙云开沧海日,天街雨后绿槐风。jīn quē yún kāi cāng hǎi rì,tiān jiē yǔ hòu lǜ huái fēng。
岁华忽忽双流矢,鬓发萧萧一病翁。suì huá hū hū shuāng liú shǐ,bìn fā xiāo xiāo yī bìng wēng。
名在玉堂归未得,西山画阁兴何穷。míng zài yù táng guī wèi dé,xī shān huà gé xīng hé qióng。