古诗词

寄圣俞

欧阳修

凌晨有客至自西,为问诗老来何稽。líng chén yǒu kè zhì zì xī,wèi wèn shī lǎo lái hé jī。
京师车马曜朝日,何用扰扰随轮蹄。jīng shī chē mǎ yào cháo rì,hé yòng rǎo rǎo suí lún tí。
面颜憔悴暗尘土,文字光彩垂虹霓。miàn yán qiáo cuì àn chén tǔ,wén zì guāng cǎi chuí hóng ní。
空肠时如秋蚓叫,苦调或作寒蝉嘶。kōng cháng shí rú qiū yǐn jiào,kǔ diào huò zuò hán chán sī。
语言虽巧身事拙,捷径耻蹈行非迷。yǔ yán suī qiǎo shēn shì zhuō,jié jìng chǐ dǎo xíng fēi mí。
我今俸禄饱馀剩,念子朝夕勤盐齑。wǒ jīn fèng lù bǎo yú shèng,niàn zi cháo xī qín yán jī。
舟行每欲载米送,汴水六月乾无泥。zhōu xíng měi yù zài mǐ sòng,biàn shuǐ liù yuè qián wú ní。
乃知此事尚难必,何况仕路如天梯。nǎi zhī cǐ shì shàng nán bì,hé kuàng shì lù rú tiān tī。
朝廷乐善得贤众,台阁俊彦联簪犀。cháo tíng lè shàn dé xián zhòng,tái gé jùn yàn lián zān xī。
朝阳鸣凤为时出,一枝岂惜容其栖。cháo yáng míng fèng wèi shí chū,yī zhī qǐ xī róng qí qī。
古来磊落材与知,穷达有命理莫齐。gǔ lái lěi luò cái yǔ zhī,qióng dá yǒu mìng lǐ mò qí。
悠悠百年一瞬息,俯仰天地身醯鸡。yōu yōu bǎi nián yī shùn xī,fǔ yǎng tiān dì shēn xī jī。
其间得失何足校,况与凫鹜争稗稊。qí jiān dé shī hé zú xiào,kuàng yǔ fú wù zhēng bài tí。
忆在洛阳年各少,对花把酒倾玻璃。yì zài luò yáng nián gè shǎo,duì huā bǎ jiǔ qīng bō lí。
二十年间几人在,在者忧患多乖睽。èr shí nián jiān jǐ rén zài,zài zhě yōu huàn duō guāi kuí。
我今三载病不饮,眼眵不辨騧与骊。wǒ jīn sān zài bìng bù yǐn,yǎn chī bù biàn guā yǔ lí。
壮心销尽忆闲处,生计易足才蔬畦。zhuàng xīn xiāo jǐn yì xián chù,shēng jì yì zú cái shū qí。
优游琴酒逐渔钓,上下林壑相攀跻。yōu yóu qín jiǔ zhú yú diào,shàng xià lín hè xiāng pān jī。
及身彊健始为乐,莫待衰病须扶携。jí shēn jiàng jiàn shǐ wèi lè,mò dài shuāi bìng xū fú xié。
行当买田清颍上,与子相伴把锄犁。xíng dāng mǎi tián qīng yǐng shàng,yǔ zi xiāng bàn bǎ chú lí。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

鹭鸶

欧阳修

风格孤高尘外物,性情闲暇水边身。fēng gé gū gāo chén wài wù,xìng qíng xián xiá shuǐ biān shēn。
尽日独行溪浅处,青苔白石见纤鳞。jǐn rì dú xíng xī qiǎn chù,qīng tái bái shí jiàn xiān lín。

野鹊

欧阳修

鲜鲜毛羽耀朝辉,红粉墙头绿树枝。xiān xiān máo yǔ yào cháo huī,hóng fěn qiáng tóu lǜ shù zhī。
日暖风轻言语软,应将喜报主人知。rì nuǎn fēng qīng yán yǔ ruǎn,yīng jiāng xǐ bào zhǔ rén zhī。

木芙蓉

欧阳修

种处雪消春始动,开时霜落雁初过。zhǒng chù xuě xiāo chūn shǐ dòng,kāi shí shuāng luò yàn chū guò。
谁栽金菊丛相近,织出新番蜀锦窠。shuí zāi jīn jú cóng xiāng jìn,zhī chū xīn fān shǔ jǐn kē。

樵者

欧阳修

云际依依认旧林,断崖荒磴路难寻。yún jì yī yī rèn jiù lín,duàn yá huāng dèng lù nán xún。
西山望见朝来雨,南涧归时渡处深。xī shān wàng jiàn cháo lái yǔ,nán jiàn guī shí dù chù shēn。

西湖戏作示同游者

欧阳修

菡萏香清画舸浮,使君宁复忆扬州。hàn dàn xiāng qīng huà gě fú,shǐ jūn níng fù yì yáng zhōu。
都将二十四桥月,换得西湖十顷秋。dōu jiāng èr shí sì qiáo yuè,huàn dé xī hú shí qǐng qiū。

奉使契丹初至雄州

欧阳修

古关衰柳聚寒鸦,驻马城头日欲斜。gǔ guān shuāi liǔ jù hán yā,zhù mǎ chéng tóu rì yù xié。
犹去西楼二千里,行人到此莫思家。yóu qù xī lóu èr qiān lǐ,xíng rén dào cǐ mò sī jiā。

奉使契丹回出上京马上作

欧阳修

紫貂裘暖朔风惊,潢水冰光射日明。zǐ diāo qiú nuǎn shuò fēng jīng,huáng shuǐ bīng guāng shè rì míng。
笑语同来向公子,马头今日向南行。xiào yǔ tóng lái xiàng gōng zi,mǎ tóu jīn rì xiàng nán xíng。

小桃

欧阳修

雪里花开人未知,摘来相顾共惊疑。xuě lǐ huā kāi rén wèi zhī,zhāi lái xiāng gù gòng jīng yí。
便当索酒花前醉,初见今年第一枝。biàn dāng suǒ jiǔ huā qián zuì,chū jiàn jīn nián dì yī zhī。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

积雪犹封蒙顶树,惊雷未发建溪春。jī xuě yóu fēng méng dǐng shù,jīng léi wèi fā jiàn xī chūn。
中州地暖萌芽早,入贡宜先百物新。zhōng zhōu dì nuǎn méng yá zǎo,rù gòng yí xiān bǎi wù xīn。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

忆昔尝修守臣职,先春自探两旗开。yì xī cháng xiū shǒu chén zhí,xiān chūn zì tàn liǎng qí kāi。
谁知白首来辞禁,得与金銮赐一杯。shuí zhī bái shǒu lái cí jìn,dé yǔ jīn luán cì yī bēi。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

昆丘蒙谷接新亭,画舸悠悠春水生。kūn qiū méng gǔ jiē xīn tíng,huà gě yōu yōu chūn shuǐ shēng。
欲觅扬州使君处,但随风际管弦声。yù mì yáng zhōu shǐ jūn chù,dàn suí fēng jì guǎn xián shēng。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

十里楼台歌吹繁,扬州无复似当年。shí lǐ lóu tái gē chuī fán,yáng zhōu wú fù shì dāng nián。
古来兴废皆如此,徒使登临一慨然。gǔ lái xīng fèi jiē rú cǐ,tú shǐ dēng lín yī kǎi rán。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

访古高台半已倾,春郊谁从彩旗行。fǎng gǔ gāo tái bàn yǐ qīng,chūn jiāo shuí cóng cǎi qí xíng。
喜闻车马人同乐,惯听笙歌鸟不惊。xǐ wén chē mǎ rén tóng lè,guàn tīng shēng gē niǎo bù jīng。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

一径崎岖入谷中,翠条红刺罥春丛。yī jìng qí qū rù gǔ zhōng,cuì tiáo hóng cì juàn chūn cóng。
花深时有人相应,竹密初疑路不通。huā shēn shí yǒu rén xiāng yīng,zhú mì chū yí lù bù tōng。

详定幕次呈同舍

欧阳修

来时宫柳绿初匀,坐见红芳几番新。lái shí gōng liǔ lǜ chū yún,zuò jiàn hóng fāng jǐ fān xīn。
蜂蜜满房花结子,还家何处觅残春。fēng mì mǎn fáng huā jié zi,hái jiā hé chù mì cán chūn。