古诗词

和刘原父澄心纸

欧阳修

君不见曼卿子美真奇才,久已零落埋黄埃。jūn bù jiàn màn qīng zi měi zhēn qí cái,jiǔ yǐ líng luò mái huáng āi。
子美生穷死愈贵,残章断稿如琼瑰。zi měi shēng qióng sǐ yù guì,cán zhāng duàn gǎo rú qióng guī。
曼卿醉题红粉壁,壁粉已剥昏烟煤。màn qīng zuì tí hóng fěn bì,bì fěn yǐ bō hūn yān méi。
河倾昆仑势曲折,雪压太华高崔嵬。hé qīng kūn lún shì qū zhé,xuě yā tài huá gāo cuī wéi。
自从二子相继没,山川气象皆低摧。zì cóng èr zi xiāng jì méi,shān chuān qì xiàng jiē dī cuī。
君家虽有澄心纸,有敢下笔知谁哉。jūn jiā suī yǒu chéng xīn zhǐ,yǒu gǎn xià bǐ zhī shuí zāi。
宣州诗翁饿欲死,黄鹄折翼鸣声哀。xuān zhōu shī wēng è yù sǐ,huáng gǔ zhé yì míng shēng āi。
有时得饱好言语,似听高唱倾金罍。yǒu shí dé bǎo hǎo yán yǔ,shì tīng gāo chàng qīng jīn léi。
二子虽死此翁在,老手尚能工剪裁。èr zi suī sǐ cǐ wēng zài,lǎo shǒu shàng néng gōng jiǎn cái。
奈何不寄反示我,如弃正论求俳诙。nài hé bù jì fǎn shì wǒ,rú qì zhèng lùn qiú pái huī。
嗟我今衰不复昔,空能把卷阖且开。jiē wǒ jīn shuāi bù fù xī,kōng néng bǎ juǎn hé qiě kāi。
百年干戈流战血,一国歌舞今荒台。bǎi nián gàn gē liú zhàn xuè,yī guó gē wǔ jīn huāng tái。
当时百物尽精好,往往遗弃沦蒿莱。dāng shí bǎi wù jǐn jīng hǎo,wǎng wǎng yí qì lún hāo lái。
君从何处得此纸,纯坚莹腻卷百枚。jūn cóng hé chù dé cǐ zhǐ,chún jiān yíng nì juǎn bǎi méi。
官曹职事喜闲暇,台阁唱和相追陪。guān cáo zhí shì xǐ xián xiá,tái gé chàng hé xiāng zhuī péi。
文章自古世不乏,间出安知无后来。wén zhāng zì gǔ shì bù fá,jiān chū ān zhī wú hòu lái。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

鹭鸶

欧阳修

风格孤高尘外物,性情闲暇水边身。fēng gé gū gāo chén wài wù,xìng qíng xián xiá shuǐ biān shēn。
尽日独行溪浅处,青苔白石见纤鳞。jǐn rì dú xíng xī qiǎn chù,qīng tái bái shí jiàn xiān lín。

野鹊

欧阳修

鲜鲜毛羽耀朝辉,红粉墙头绿树枝。xiān xiān máo yǔ yào cháo huī,hóng fěn qiáng tóu lǜ shù zhī。
日暖风轻言语软,应将喜报主人知。rì nuǎn fēng qīng yán yǔ ruǎn,yīng jiāng xǐ bào zhǔ rén zhī。

木芙蓉

欧阳修

种处雪消春始动,开时霜落雁初过。zhǒng chù xuě xiāo chūn shǐ dòng,kāi shí shuāng luò yàn chū guò。
谁栽金菊丛相近,织出新番蜀锦窠。shuí zāi jīn jú cóng xiāng jìn,zhī chū xīn fān shǔ jǐn kē。

樵者

欧阳修

云际依依认旧林,断崖荒磴路难寻。yún jì yī yī rèn jiù lín,duàn yá huāng dèng lù nán xún。
西山望见朝来雨,南涧归时渡处深。xī shān wàng jiàn cháo lái yǔ,nán jiàn guī shí dù chù shēn。

西湖戏作示同游者

欧阳修

菡萏香清画舸浮,使君宁复忆扬州。hàn dàn xiāng qīng huà gě fú,shǐ jūn níng fù yì yáng zhōu。
都将二十四桥月,换得西湖十顷秋。dōu jiāng èr shí sì qiáo yuè,huàn dé xī hú shí qǐng qiū。

奉使契丹初至雄州

欧阳修

古关衰柳聚寒鸦,驻马城头日欲斜。gǔ guān shuāi liǔ jù hán yā,zhù mǎ chéng tóu rì yù xié。
犹去西楼二千里,行人到此莫思家。yóu qù xī lóu èr qiān lǐ,xíng rén dào cǐ mò sī jiā。

奉使契丹回出上京马上作

欧阳修

紫貂裘暖朔风惊,潢水冰光射日明。zǐ diāo qiú nuǎn shuò fēng jīng,huáng shuǐ bīng guāng shè rì míng。
笑语同来向公子,马头今日向南行。xiào yǔ tóng lái xiàng gōng zi,mǎ tóu jīn rì xiàng nán xíng。

小桃

欧阳修

雪里花开人未知,摘来相顾共惊疑。xuě lǐ huā kāi rén wèi zhī,zhāi lái xiāng gù gòng jīng yí。
便当索酒花前醉,初见今年第一枝。biàn dāng suǒ jiǔ huā qián zuì,chū jiàn jīn nián dì yī zhī。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

积雪犹封蒙顶树,惊雷未发建溪春。jī xuě yóu fēng méng dǐng shù,jīng léi wèi fā jiàn xī chūn。
中州地暖萌芽早,入贡宜先百物新。zhōng zhōu dì nuǎn méng yá zǎo,rù gòng yí xiān bǎi wù xīn。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

忆昔尝修守臣职,先春自探两旗开。yì xī cháng xiū shǒu chén zhí,xiān chūn zì tàn liǎng qí kāi。
谁知白首来辞禁,得与金銮赐一杯。shuí zhī bái shǒu lái cí jìn,dé yǔ jīn luán cì yī bēi。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

昆丘蒙谷接新亭,画舸悠悠春水生。kūn qiū méng gǔ jiē xīn tíng,huà gě yōu yōu chūn shuǐ shēng。
欲觅扬州使君处,但随风际管弦声。yù mì yáng zhōu shǐ jūn chù,dàn suí fēng jì guǎn xián shēng。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

十里楼台歌吹繁,扬州无复似当年。shí lǐ lóu tái gē chuī fán,yáng zhōu wú fù shì dāng nián。
古来兴废皆如此,徒使登临一慨然。gǔ lái xīng fèi jiē rú cǐ,tú shǐ dēng lín yī kǎi rán。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

访古高台半已倾,春郊谁从彩旗行。fǎng gǔ gāo tái bàn yǐ qīng,chūn jiāo shuí cóng cǎi qí xíng。
喜闻车马人同乐,惯听笙歌鸟不惊。xǐ wén chē mǎ rén tóng lè,guàn tīng shēng gē niǎo bù jīng。

和原父扬州六题时会堂二首

欧阳修

一径崎岖入谷中,翠条红刺罥春丛。yī jìng qí qū rù gǔ zhōng,cuì tiáo hóng cì juàn chūn cóng。
花深时有人相应,竹密初疑路不通。huā shēn shí yǒu rén xiāng yīng,zhú mì chū yí lù bù tōng。

详定幕次呈同舍

欧阳修

来时宫柳绿初匀,坐见红芳几番新。lái shí gōng liǔ lǜ chū yún,zuò jiàn hóng fāng jǐ fān xīn。
蜂蜜满房花结子,还家何处觅残春。fēng mì mǎn fáng huā jié zi,hái jiā hé chù mì cán chūn。