古诗词

和刘原父澄心纸

欧阳修

君不见曼卿子美真奇才,久已零落埋黄埃。jūn bù jiàn màn qīng zi měi zhēn qí cái,jiǔ yǐ líng luò mái huáng āi。
子美生穷死愈贵,残章断稿如琼瑰。zi měi shēng qióng sǐ yù guì,cán zhāng duàn gǎo rú qióng guī。
曼卿醉题红粉壁,壁粉已剥昏烟煤。màn qīng zuì tí hóng fěn bì,bì fěn yǐ bō hūn yān méi。
河倾昆仑势曲折,雪压太华高崔嵬。hé qīng kūn lún shì qū zhé,xuě yā tài huá gāo cuī wéi。
自从二子相继没,山川气象皆低摧。zì cóng èr zi xiāng jì méi,shān chuān qì xiàng jiē dī cuī。
君家虽有澄心纸,有敢下笔知谁哉。jūn jiā suī yǒu chéng xīn zhǐ,yǒu gǎn xià bǐ zhī shuí zāi。
宣州诗翁饿欲死,黄鹄折翼鸣声哀。xuān zhōu shī wēng è yù sǐ,huáng gǔ zhé yì míng shēng āi。
有时得饱好言语,似听高唱倾金罍。yǒu shí dé bǎo hǎo yán yǔ,shì tīng gāo chàng qīng jīn léi。
二子虽死此翁在,老手尚能工剪裁。èr zi suī sǐ cǐ wēng zài,lǎo shǒu shàng néng gōng jiǎn cái。
奈何不寄反示我,如弃正论求俳诙。nài hé bù jì fǎn shì wǒ,rú qì zhèng lùn qiú pái huī。
嗟我今衰不复昔,空能把卷阖且开。jiē wǒ jīn shuāi bù fù xī,kōng néng bǎ juǎn hé qiě kāi。
百年干戈流战血,一国歌舞今荒台。bǎi nián gàn gē liú zhàn xuè,yī guó gē wǔ jīn huāng tái。
当时百物尽精好,往往遗弃沦蒿莱。dāng shí bǎi wù jǐn jīng hǎo,wǎng wǎng yí qì lún hāo lái。
君从何处得此纸,纯坚莹腻卷百枚。jūn cóng hé chù dé cǐ zhǐ,chún jiān yíng nì juǎn bǎi méi。
官曹职事喜闲暇,台阁唱和相追陪。guān cáo zhí shì xǐ xián xiá,tái gé chàng hé xiāng zhuī péi。
文章自古世不乏,间出安知无后来。wén zhāng zì gǔ shì bù fá,jiān chū ān zhī wú hòu lái。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

酬滑州公仪龙图见寄

欧阳修

画舫斋前旧菊丛,十年开落任秋风。huà fǎng zhāi qián jiù jú cóng,shí nián kāi luò rèn qiū fēng。
知君为我留红旆,犹记栽花白发翁。zhī jūn wèi wǒ liú hóng pèi,yóu jì zāi huā bái fā wēng。

春日词五首

欧阳修

宫坛青陌赛牛回,玉琯东风逗晓来。gōng tán qīng mò sài niú huí,yù guǎn dōng fēng dòu xiǎo lái。
不待岭梅传远信,剪刀先放彩花开。bù dài lǐng méi chuán yuǎn xìn,jiǎn dāo xiān fàng cǎi huā kāi。

春日词五首

欧阳修

试粉东窗待晓回,共寻春柳榜香台。shì fěn dōng chuāng dài xiǎo huí,gòng xún chūn liǔ bǎng xiāng tái。
不惊树里禽初变,共喜钗头燕已来。bù jīng shù lǐ qín chū biàn,gòng xǐ chāi tóu yàn yǐ lái。

春日词五首

欧阳修

红雾初开上晓霞,共惊风色变年华。hóng wù chū kāi shàng xiǎo xiá,gòng jīng fēng sè biàn nián huá。
香车遥认春雷响,庭雪先开玉树花。xiāng chē yáo rèn chūn léi xiǎng,tíng xuě xiān kāi yù shù huā。

春日词五首

欧阳修

玉琯吹灰夜色残,鸡鸣红日上仙盘。yù guǎn chuī huī yè sè cán,jī míng hóng rì shàng xiān pán。
初惊百舌绵蛮语,已觉东风料峭寒。chū jīng bǎi shé mián mán yǔ,yǐ jué dōng fēng liào qiào hán。

春日词五首

欧阳修

待晓铜荷剪蜡煤,绣帘春色犯寒来。dài xiǎo tóng hé jiǎn là méi,xiù lián chūn sè fàn hán lái。
画眉不待张京兆,自有新妆试落梅。huà méi bù dài zhāng jīng zhào,zì yǒu xīn zhuāng shì luò méi。

走笔答原甫提刑学士

欧阳修

岁暮山城喜少留,西亭尚欲挽行辀。suì mù shān chéng xǐ shǎo liú,xī tíng shàng yù wǎn xíng zhōu。
一樽莫惜临岐别,十载相逢各白头。yī zūn mò xī lín qí bié,shí zài xiāng féng gè bái tóu。

欧阳修

樊笼毛羽日低摧,野水长松眼暂开。fán lóng máo yǔ rì dī cuī,yě shuǐ zhǎng sōng yǎn zàn kāi。
万里秋风天外意,日斜闲啄岸边苔。wàn lǐ qiū fēng tiān wài yì,rì xié xián zhuó àn biān tái。

欧阳修

来时沙碛已冰霜,飞过江南木叶黄。lái shí shā qì yǐ bīng shuāng,fēi guò jiāng nán mù yè huáng。
水阔天低云暗澹,朔风吹起自成行。shuǐ kuò tiān dī yún àn dàn,shuò fēng chuī qǐ zì chéng xíng。

荷叶

欧阳修

池面风来波潋潋,波间露下叶田田。chí miàn fēng lái bō liàn liàn,bō jiān lù xià yè tián tián。
谁于水上张青盖,罩却红妆唱采莲。shuí yú shuǐ shàng zhāng qīng gài,zhào què hóng zhuāng chàng cǎi lián。

小池

欧阳修

深院无人锁曲池,莓苔绕岸雨生衣。shēn yuàn wú rén suǒ qū chí,méi tái rào àn yǔ shēng yī。
绿萍合处蜻蜓立,红蓼开时蛱蝶飞。lǜ píng hé chù qīng tíng lì,hóng liǎo kāi shí jiá dié fēi。

钓者

欧阳修

风牵钓线袅长竿,短笠轻蓑细草间。fēng qiān diào xiàn niǎo zhǎng gān,duǎn lì qīng suō xì cǎo jiān。
春雨蒙蒙看不见,水烟埋却面前山。chūn yǔ méng méng kàn bù jiàn,shuǐ yān mái què miàn qián shān。

欧阳修

日出东篱黄雀惊,雪销春动草芽生。rì chū dōng lí huáng què jīng,xuě xiāo chūn dòng cǎo yá shēng。
土坡平慢陂田阔,横载童儿带犊行。tǔ pō píng màn bēi tián kuò,héng zài tóng ér dài dú xíng。

送刘虚白二首

欧阳修

秘诀谁传妙若神,能将题品遍朝绅。mì jué shuí chuán miào ruò shén,néng jiāng tí pǐn biàn cháo shēn。
因言祸福兼忠孝,吾爱君平善诲人。yīn yán huò fú jiān zhōng xiào,wú ài jūn píng shàn huì rén。

送刘虚白二首

欧阳修

我嗟缰锁若牵拘,久羡南山去结庐。wǒ jiē jiāng suǒ ruò qiān jū,jiǔ xiàn nán shān qù jié lú。
自顾岂劳君借誉,偶然章服裹猿狙。zì gù qǐ láo jūn jiè yù,ǒu rán zhāng fú guǒ yuán jū。