古诗词

鬼车

欧阳修

嘉祐六年秋,九月二十有八日,天愁无光月不出。jiā yòu liù nián qiū,jiǔ yuè èr shí yǒu bā rì,tiān chóu wú guāng yuè bù chū。
浮云蔽天众星没,举手向空如抹漆。fú yún bì tiān zhòng xīng méi,jǔ shǒu xiàng kōng rú mǒ qī。
天昏地黑有一物,不见其形,但闻其声。tiān hūn dì hēi yǒu yī wù,bù jiàn qí xíng,dàn wén qí shēng。
其初切切凄凄,或高或低。qí chū qiè qiè qī qī,huò gāo huò dī。
乍似玉女调玉笙,众管参差而不齐。zhà shì yù nǚ diào yù shēng,zhòng guǎn cān chà ér bù qí。
既而咿咿呦呦,若轧若抽。jì ér yī yī yōu yōu,ruò yà ruò chōu。
又如百两江州车,回轮转轴声哑呕。yòu rú bǎi liǎng jiāng zhōu chē,huí lún zhuǎn zhóu shēng yǎ ǒu。
鸣机夜织锦江上,群雁惊起芦花洲。míng jī yè zhī jǐn jiāng shàng,qún yàn jīng qǐ lú huā zhōu。
吾谓此何声,初莫穷端由。wú wèi cǐ hé shēng,chū mò qióng duān yóu。
老婢扑灯呼儿曹,云此怪鸟无匹俦。lǎo bì pū dēng hū ér cáo,yún cǐ guài niǎo wú pǐ chóu。
其名为鬼车,夜载百鬼凌空游。qí míng wèi guǐ chē,yè zài bǎi guǐ líng kōng yóu。
其声虽小身甚大,翅如车轮排十头。qí shēng suī xiǎo shēn shén dà,chì rú chē lún pái shí tóu。
凡鸟有一口,其鸣已啾啾。fán niǎo yǒu yī kǒu,qí míng yǐ jiū jiū。
此鸟十头有十口,口插一舌连一喉。cǐ niǎo shí tóu yǒu shí kǒu,kǒu chā yī shé lián yī hóu。
一口出一声,千声百响更相酬。yī kǒu chū yī shēng,qiān shēng bǎi xiǎng gèng xiāng chóu。
昔时周公居东周,厌闻此鸟憎若雠。xī shí zhōu gōng jū dōng zhōu,yàn wén cǐ niǎo zēng ruò chóu。
夜呼庭氏率其属,弯弧俾逐出九州。yè hū tíng shì lǜ qí shǔ,wān hú bǐ zhú chū jiǔ zhōu。
射之三发不能中,天遣天狗从空投。shè zhī sān fā bù néng zhōng,tiān qiǎn tiān gǒu cóng kōng tóu。
自从狗啮一头落,断颈至今青血流。zì cóng gǒu niè yī tóu luò,duàn jǐng zhì jīn qīng xuè liú。
尔来相距三千秋,昼藏夜出如鸺鹠。ěr lái xiāng jù sān qiān qiū,zhòu cáng yè chū rú xiū liú。
每逢阴黑天外过,乍见火光惊辄堕。měi féng yīn hēi tiān wài guò,zhà jiàn huǒ guāng jīng zhé duò。
有时馀血下点污,所遭之家家必破。yǒu shí yú xuè xià diǎn wū,suǒ zāo zhī jiā jiā bì pò。
我闻此语惊且疑,反祝疾飞无我祸。wǒ wén cǐ yǔ jīng qiě yí,fǎn zhù jí fēi wú wǒ huò。
我思天地何茫茫,百物巨细理莫详。wǒ sī tiān dì hé máng máng,bǎi wù jù xì lǐ mò xiáng。
吉凶在人不在物,一蛇两头反为祥。jí xiōng zài rén bù zài wù,yī shé liǎng tóu fǎn wèi xiáng。
却呼老婢炷灯火,卷帘开户清华堂。què hū lǎo bì zhù dēng huǒ,juǎn lián kāi hù qīng huá táng。
须臾云散众星出,夜静皎月流清光。xū yú yún sàn zhòng xīng chū,yè jìng jiǎo yuè liú qīng guāng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

梁州令·东堂石榴

欧阳修

翠树芳条飐。cuì shù fāng tiáo zhǎn。
的的裙腰初染。de de qún yāo chū rǎn。
佳人携手弄芳菲,绿阴红影,共展双纹簟。jiā rén xié shǒu nòng fāng fēi,lǜ yīn hóng yǐng,gòng zhǎn shuāng wén diàn。
插花照影窥鸾鉴。chā huā zhào yǐng kuī luán jiàn。
只恐芳容减。zhǐ kǒng fāng róng jiǎn。
不堪零落春晚,青苔雨后深红点。bù kān líng luò chūn wǎn,qīng tái yǔ hòu shēn hóng diǎn。
一去门闲掩。yī qù mén xián yǎn。
重来却寻朱槛。zhòng lái què xún zhū kǎn。
离离秋实弄轻霜,娇红脉脉,似见胭脂脸。lí lí qiū shí nòng qīng shuāng,jiāo hóng mài mài,shì jiàn yān zhī liǎn。
人非事往眉空敛。rén fēi shì wǎng méi kōng liǎn。
谁把佳期赚。shuí bǎ jiā qī zhuàn。
芳心只愿长依旧,春风更放明年艳。fāng xīn zhǐ yuàn zhǎng yī jiù,chūn fēng gèng fàng míng nián yàn。

鹊桥仙

欧阳修

月波清霁,烟容明淡,灵汉旧期还至。yuè bō qīng jì,yān róng míng dàn,líng hàn jiù qī hái zhì。
鹊迎桥路接天津,映夹岸、星榆点缀。què yíng qiáo lù jiē tiān jīn,yìng jiā àn xīng yú diǎn zhuì。
云屏未卷,仙鸡催晓,肠断去年情味。yún píng wèi juǎn,xiān jī cuī xiǎo,cháng duàn qù nián qíng wèi。
多应天意不教长,恁恐把、欢娱容易。duō yīng tiān yì bù jiào zhǎng,nèn kǒng bǎ huān yú róng yì。

珠帘卷

欧阳修

珠帘卷,暮云愁。zhū lián juǎn,mù yún chóu。
垂杨暗锁青楼。chuí yáng àn suǒ qīng lóu。
烟雨蒙蒙如画,轻风吹旋收。yān yǔ méng méng rú huà,qīng fēng chuī xuán shōu。
香断锦屏新别,人闲玉簟初秋。xiāng duàn jǐn píng xīn bié,rén xián yù diàn chū qiū。
多少旧欢新恨,书杳杳、梦悠悠。duō shǎo jiù huān xīn hèn,shū yǎo yǎo mèng yōu yōu。

南乡子

欧阳修

翠密红繁。cuì mì hóng fán。
水国凉生未是寒。shuǐ guó liáng shēng wèi shì hán。
雨打荷花珠不定,轻翻。yǔ dǎ hé huā zhū bù dìng,qīng fān。
冷泼鸳鸯锦翅斑。lěng pō yuān yāng jǐn chì bān。
尽日凭阑。jǐn rì píng lán。
弄蕊拈花仔细看。nòng ruǐ niān huā zǎi xì kàn。
偷得袅蹄新铸样,无端。tōu dé niǎo tí xīn zhù yàng,wú duān。
藏在红房艳粉间。cáng zài hóng fáng yàn fěn jiān。

南乡子

欧阳修

雨后斜阳。yǔ hòu xié yáng。
细细风来细细香。xì xì fēng lái xì xì xiāng。
风定波平花映水,休藏。fēng dìng bō píng huā yìng shuǐ,xiū cáng。
照出轻盈半面妆。zhào chū qīng yíng bàn miàn zhuāng。
路隔秋江。lù gé qiū jiāng。
莲子深深隐翠房。lián zi shēn shēn yǐn cuì fáng。
意在莲心无问处,难忘。yì zài lián xīn wú wèn chù,nán wàng。
泪裛红腮不记行。lèi yì hóng sāi bù jì xíng。

摸鱼儿

欧阳修

卷绣帘、梧桐秋院落,一霎雨添新绿。juǎn xiù lián wú tóng qiū yuàn luò,yī shà yǔ tiān xīn lǜ。
对小池闲立残妆浅,向晚水纹如縠。duì xiǎo chí xián lì cán zhuāng qiǎn,xiàng wǎn shuǐ wén rú hú。
凝远目。níng yuǎn mù。
恨人去寂寂,凤枕孤难宿。hèn rén qù jì jì,fèng zhěn gū nán sù。
倚阑不足。yǐ lán bù zú。
看燕拂风檐,蝶翻露草,两两长相逐。kàn yàn fú fēng yán,dié fān lù cǎo,liǎng liǎng zhǎng xiāng zhú。
双眉促。shuāng méi cù。
可惜年华婉娩,西风初弄庭菊。kě xī nián huá wǎn miǎn,xī fēng chū nòng tíng jú。
况伊家年少,多情未已难拘束。kuàng yī jiā nián shǎo,duō qíng wèi yǐ nán jū shù。
那堪更趁凉景,追寻甚处垂杨曲。nà kān gèng chèn liáng jǐng,zhuī xún shén chù chuí yáng qū。
佳期过尽,但不说归来,多应忘了,云屏去时祝。jiā qī guò jǐn,dàn bù shuō guī lái,duō yīng wàng le,yún píng qù shí zhù。

鹧鸪天

欧阳修

学画宫眉细细长。xué huà gōng méi xì xì zhǎng。
芙蓉出水斗新妆。fú róng chū shuǐ dòu xīn zhuāng。
只知一笑能倾国,不信相看有断肠。zhǐ zhī yī xiào néng qīng guó,bù xìn xiāng kàn yǒu duàn cháng。
双黄鹄,两鸳鸯。shuāng huáng gǔ,liǎng yuān yāng。
迢迢云水恨难忘。tiáo tiáo yún shuǐ hèn nán wàng。
早知今日长相忆,不及从初莫作双。zǎo zhī jīn rì zhǎng xiāng yì,bù jí cóng chū mò zuò shuāng。

醉蓬莱

欧阳修

见羞容敛翠,嫩脸匀红,素腰袅娜。jiàn xiū róng liǎn cuì,nèn liǎn yún hóng,sù yāo niǎo nà。
红药阑边,恼不教伊过。hóng yào lán biān,nǎo bù jiào yī guò。
半掩娇羞,语声低颤,问道有人知么。bàn yǎn jiāo xiū,yǔ shēng dī chàn,wèn dào yǒu rén zhī me。
强整罗裙,偷回波眼,佯行佯坐。qiáng zhěng luó qún,tōu huí bō yǎn,yáng xíng yáng zuò。
更问假如,事还成后,乱了云鬟,被娘猜破。gèng wèn jiǎ rú,shì hái chéng hòu,luàn le yún huán,bèi niáng cāi pò。
我且归家,你而今休呵。wǒ qiě guī jiā,nǐ ér jīn xiū hē。
更为娘行,有些针线,诮未曾收啰。gèng wèi niáng xíng,yǒu xiē zhēn xiàn,qiào wèi céng shōu luō。
却待更阑,庭花影下,重来则个。què dài gèng lán,tíng huā yǐng xià,zhòng lái zé gè。

少年游

欧阳修

去年秋晚此园中。qù nián qiū wǎn cǐ yuán zhōng。
携手玩芳丛。xié shǒu wán fāng cóng。
拈花嗅蕊,恼烟撩雾,拼醉倚西风。niān huā xiù ruǐ,nǎo yān liāo wù,pīn zuì yǐ xī fēng。
今年重对芳丛处,追往事、又成空。jīn nián zhòng duì fāng cóng chù,zhuī wǎng shì yòu chéng kōng。
敲遍阑干,向人无语,惆怅满枝红。qiāo biàn lán gàn,xiàng rén wú yǔ,chóu chàng mǎn zhī hóng。

少年游

欧阳修

肉红圆样浅心黄。ròu hóng yuán yàng qiǎn xīn huáng。
枝上巧如装。zhī shàng qiǎo rú zhuāng。
雨轻烟重,无憀天气,啼破晓来妆。yǔ qīng yān zhòng,wú liáo tiān qì,tí pò xiǎo lái zhuāng。
寒轻贴体风头冷,忍抛弃、向秋光。hán qīng tiē tǐ fēng tóu lěng,rěn pāo qì xiàng qiū guāng。
不会深心,为谁惆怅,回面恨斜阳。bù huì shēn xīn,wèi shuí chóu chàng,huí miàn hèn xié yáng。

少年游

欧阳修

玉壶冰莹兽炉灰。yù hú bīng yíng shòu lú huī。
人起绣帘开。rén qǐ xiù lián kāi。
春丛一夜,六花开尽,不待剪刀催。chūn cóng yī yè,liù huā kāi jǐn,bù dài jiǎn dāo cuī。
洛阳城阙中天起,高下遍楼台。luò yáng chéng quē zhōng tiān qǐ,gāo xià biàn lóu tái。
絮乱风轻,拂鞍沾袖,归路似章街。xù luàn fēng qīng,fú ān zhān xiù,guī lù shì zhāng jiē。

鼓笛慢/水龙吟

欧阳修

缕金裙窣轻纱,透红莹玉真堪爱。lǚ jīn qún sū qīng shā,tòu hóng yíng yù zhēn kān ài。
多情更把,眼儿斜盼,眉儿敛黛。duō qíng gèng bǎ,yǎn ér xié pàn,méi ér liǎn dài。
舞态歌阑,困偎香脸,酒红微带。wǔ tài gē lán,kùn wēi xiāng liǎn,jiǔ hóng wēi dài。
便直饶、更有丹青妙手,应难写、天然态。biàn zhí ráo gèng yǒu dān qīng miào shǒu,yīng nán xiě tiān rán tài。
长恐有时不见,每饶伊、百般娇騃。zhǎng kǒng yǒu shí bù jiàn,měi ráo yī bǎi bān jiāo ái。
眼穿肠断,如今千种,思量无奈。yǎn chuān cháng duàn,rú jīn qiān zhǒng,sī liàng wú nài。
花谢春归,梦回云散,欲寻难再。huā xiè chūn guī,mèng huí yún sàn,yù xún nán zài。
暗消魂,但觉鸳衾凤枕,有馀香在。àn xiāo hún,dàn jué yuān qīn fèng zhěn,yǒu yú xiāng zài。

千秋岁

欧阳修

罗衫满袖,尽是忆伊泪。luó shān mǎn xiù,jǐn shì yì yī lèi。
残妆粉,馀香被。cán zhuāng fěn,yú xiāng bèi。
手把金尊酒,未饮先如醉。shǒu bǎ jīn zūn jiǔ,wèi yǐn xiān rú zuì。
但向道,厌厌成病皆因你。dàn xiàng dào,yàn yàn chéng bìng jiē yīn nǐ。
离思迢迢远,一似长江水。lí sī tiáo tiáo yuǎn,yī shì zhǎng jiāng shuǐ。
去不断,来无际。qù bù duàn,lái wú jì。
红笺着意写,不尽相思意。hóng jiān zhe yì xiě,bù jǐn xiāng sī yì。
为个甚,相思只在心儿里。wèi gè shén,xiāng sī zhǐ zài xīn ér lǐ。

千秋岁

欧阳修

画堂人静,翡翠帘前月。huà táng rén jìng,fěi cuì lián qián yuè。
鸾帷凤枕虚铺设。luán wéi fèng zhěn xū pù shè。
风流难管束,一去音书歇。fēng liú nán guǎn shù,yī qù yīn shū xiē。
到而今,高梧冷落西风切。dào ér jīn,gāo wú lěng luò xī fēng qiè。
未语先垂泪,滴尽相思血。wèi yǔ xiān chuí lèi,dī jǐn xiāng sī xuè。
魂欲断,情难绝。hún yù duàn,qíng nán jué。
都来些子事,更与何人说。dōu lái xiē zi shì,gèng yǔ hé rén shuō。
为个甚,心头见底多离别。wèi gè shén,xīn tóu jiàn dǐ duō lí bié。

看花回

欧阳修

晓色初透东窗,醉魂方觉。xiǎo sè chū tòu dōng chuāng,zuì hún fāng jué。
恋恋绣衾半拥,动万感脉脉,春思无托。liàn liàn xiù qīn bàn yōng,dòng wàn gǎn mài mài,chūn sī wú tuō。
追想少年,何处青楼贪欢乐。zhuī xiǎng shǎo nián,hé chù qīng lóu tān huān lè。
当媚景,恨月愁花,算伊全妄凤帏约。dāng mèi jǐng,hèn yuè chóu huā,suàn yī quán wàng fèng wéi yuē。
空泪滴、真珠暗落。kōng lèi dī zhēn zhū àn luò。
又被谁、连宵留着。yòu bèi shuí lián xiāo liú zhe。
不晓高天甚意,既付与风流,却恁情薄。bù xiǎo gāo tiān shén yì,jì fù yǔ fēng liú,què nèn qíng báo。
细把身心自解,只与猛拼却。xì bǎ shēn xīn zì jiě,zhǐ yǔ měng pīn què。
又及至、见来了,怎生教人恶。yòu jí zhì jiàn lái le,zěn shēng jiào rén è。