古诗词

次韵杜安行见寄六首

郭印

世事惊迁改,人生苦别离。shì shì jīng qiān gǎi,rén shēng kǔ bié lí。
一年仍异地,千里共劳思。yī nián réng yì dì,qiān lǐ gòng láo sī。
雁足传来信,蝇头写到诗。yàn zú chuán lái xìn,yíng tóu xiě dào shī。
丁宁林下意,端不负心期。dīng níng lín xià yì,duān bù fù xīn qī。

郭印

宋成都双流人,字信可,晚号亦乐居士。郭绛子。徽宗政和进士。累任铜梁、仁寿等县令。高宗绍兴十八年,以任永康军通判时牒试避亲、举人不当降一官。终部刺史。与秦桧有庠序旧,绝不与通,家居十八年。性嗜水竹。工诗,与蒲大受、冯时行、何耕道为诗友。有《云溪集》。 郭印的作品>>

猜您喜欢

积雪

郭印

一夜萧萧洒竹声,漏水未残天忽明。yī yè xiāo xiāo sǎ zhú shēng,lòu shuǐ wèi cán tiān hū míng。
初疑落月照东荣,树鸡乌鹊纷纷惊。chū yí luò yuè zhào dōng róng,shù jī wū què fēn fēn jīng。
起来积雪烂中庭,洼陷污秽悉已平。qǐ lái jī xuě làn zhōng tíng,wā xiàn wū huì xī yǐ píng。
海水飞波上栋甍,万瓦堆盐一尺盈。hǎi shuǐ fēi bō shàng dòng méng,wàn wǎ duī yán yī chǐ yíng。
此身恍若游天京,银楼玉阙争峥嵘。cǐ shēn huǎng ruò yóu tiān jīng,yín lóu yù quē zhēng zhēng róng。
仙人想见冰霜清,园林草木皆瑶琼。xiān rén xiǎng jiàn bīng shuāng qīng,yuán lín cǎo mù jiē yáo qióng。
尊中有酒且细倾,农家活计在深耕。zūn zhōng yǒu jiǔ qiě xì qīng,nóng jiā huó jì zài shēn gēng。
明年岁事欣已成,且把赋馀养残龄,天边日望陨欃枪。míng nián suì shì xīn yǐ chéng,qiě bǎ fù yú yǎng cán líng,tiān biān rì wàng yǔn chán qiāng。

时升咏雪禁体物矣而彦序复为之取韵尤严勉强攀和

郭印

朔风吹空高冈裂,忍冻幽人心似铁。shuò fēng chuī kōng gāo gāng liè,rěn dòng yōu rén xīn shì tiě。
今朝云色一天同,片片如筛堕浓雪。jīn cháo yún sè yī tiān tóng,piàn piàn rú shāi duò nóng xuě。
影摇寒水照曈昽,声泻黄芦听骚屑。yǐng yáo hán shuǐ zhào tóng lóng,shēng xiè huáng lú tīng sāo xiè。
涧谷凝时麇鹿死,园林压处桑榆折。jiàn gǔ níng shí jūn lù sǐ,yuán lín yā chù sāng yú zhé。
乃知造物本均平,高下不论凹与凸。nǎi zhī zào wù běn jūn píng,gāo xià bù lùn āo yǔ tū。
登临四顾浩漫漫,千村万落青烟灭。dēng lín sì gù hào màn màn,qiān cūn wàn luò qīng yān miè。
忆昔子卿使匈奴,不拜穹庐何勇决。yì xī zi qīng shǐ xiōng nú,bù bài qióng lú hé yǒng jué。
漠北酸寒十九年,鬓须脱尽形容薾。mò běi suān hán shí jiǔ nián,bìn xū tuō jǐn xíng róng ěr。
故人今亦在穷荒,高风凛凛皆传说。gù rén jīn yì zài qióng huāng,gāo fēng lǐn lǐn jiē chuán shuō。
鸿雁南来好系书,应念邦家五情热。hóng yàn nán lái hǎo xì shū,yīng niàn bāng jiā wǔ qíng rè。

眉州太守刘公忽于池中获东坡所作远景楼碑乡人费洪雅有诗美之因率同赋次其韵

郭印

东坡沦没文委地,艺圃书林荒不治。dōng pō lún méi wén wěi dì,yì pǔ shū lín huāng bù zhì。
遗编禁锢学无师,木不从绳金失砺。yí biān jìn gù xué wú shī,mù bù cóng shéng jīn shī lì。
高楼远景尚崔嵬,妙琢雄词非骪骳。gāo lóu yuǎn jǐng shàng cuī wéi,miào zuó xióng cí fēi wěi bèi。
几年困厄在污池,照夜寒光空水底。jǐ nián kùn è zài wū chí,zhào yè hán guāng kōng shuǐ dǐ。
有如钟磬传不朽,壁间字字摇科斗。yǒu rú zhōng qìng chuán bù xiǔ,bì jiān zì zì yáo kē dòu。
雷霆破蛰里耳惊,龙蜧蟠泥神物守。léi tíng pò zhé lǐ ěr jīng,lóng lì pán ní shén wù shǒu。
丰城剑气异青黄,一遇雷公难秘藏。fēng chéng jiàn qì yì qīng huáng,yī yù léi gōng nán mì cáng。
僵碑植立岂偶尔,文章政事两荧煌。jiāng bēi zhí lì qǐ ǒu ěr,wén zhāng zhèng shì liǎng yíng huáng。
旧俗千年蒙教化,濯以江汉暴秋阳。jiù sú qiān nián méng jiào huà,zhuó yǐ jiāng hàn bào qiū yáng。

题史元量芳润堂

郭印

圣经杲杲日翔空,元与后学开愚蒙。shèng jīng gǎo gǎo rì xiáng kōng,yuán yǔ hòu xué kāi yú méng。
著述成书不得已,令人诵习知吾宗。zhù shù chéng shū bù dé yǐ,lìng rén sòng xí zhī wú zōng。
辞文旨远非外至,一一流出自胸中。cí wén zhǐ yuǎn fēi wài zhì,yī yī liú chū zì xiōng zhōng。
如木有根水有源,敷荣浸渍乃无穷。rú mù yǒu gēn shuǐ yǒu yuán,fū róng jìn zì nǎi wú qióng。
此道含灵悉具足,圣人庸人心本同。cǐ dào hán líng xī jù zú,shèng rén yōng rén xīn běn tóng。
如何异见立仁智,百辙千歧碍不同。rú hé yì jiàn lì rén zhì,bǎi zhé qiān qí ài bù tóng。
寻枝逐派遂忘返,痴儿失路迷西东。xún zhī zhú pài suì wàng fǎn,chī ér shī lù mí xī dōng。
岂无达者为拈出,抉剔众瞽刳群聋。qǐ wú dá zhě wèi niān chū,jué tī zhòng gǔ kū qún lóng。
史侯名堂深意在,眼悬明镜磨青铜。shǐ hóu míng táng shēn yì zài,yǎn xuán míng jìng mó qīng tóng。
欲将妙义示当世,岂独用训垂髫童。yù jiāng miào yì shì dāng shì,qǐ dú yòng xùn chuí tiáo tóng。
我初闻之喜击节,心心相照密冲融。wǒ chū wén zhī xǐ jī jié,xīn xīn xiāng zhào mì chōng róng。
作诗粉饰虽赘语,要令万古还淳风。zuò shī fěn shì suī zhuì yǔ,yào lìng wàn gǔ hái chún fēng。

普慈学官何子固廨舍有溪月轩明复留诗用其韵

郭印

碧霄桂影堕寒溪,赏心正与幽人期。bì xiāo guì yǐng duò hán xī,shǎng xīn zhèng yǔ yōu rén qī。
凭轩一俯吟思发,雕肝镂肺成新诗。píng xuān yī fǔ yín sī fā,diāo gān lòu fèi chéng xīn shī。
水流月出咸自尔,去来休论东与西。shuǐ liú yuè chū xián zì ěr,qù lái xiū lùn dōng yǔ xī。
句中之眼落第二,纷纷名字俱人为。jù zhōng zhī yǎn luò dì èr,fēn fēn míng zì jù rén wèi。
胡不反观自已月,照耀古今无迁移。hú bù fǎn guān zì yǐ yuè,zhào yào gǔ jīn wú qiān yí。
有客问我月安在,天上人间总不知。yǒu kè wèn wǒ yuè ān zài,tiān shàng rén jiān zǒng bù zhī。
光吞万象竟何有,一语诳人真自欺。guāng tūn wàn xiàng jìng hé yǒu,yī yǔ kuáng rén zhēn zì qī。
我欲提此吹毛剑,戮尽丛林多口师。wǒ yù tí cǐ chuī máo jiàn,lù jǐn cóng lín duō kǒu shī。

忘机台

郭印

累石成台如蚁垤,对此澄江千丈阔。lèi shí chéng tái rú yǐ dié,duì cǐ chéng jiāng qiān zhàng kuò。
春轮旋转疾如飞,隔岸传声无间歇。chūn lún xuán zhuǎn jí rú fēi,gé àn chuán shēng wú jiān xiē。
风标公子镜中来,为我沙汀凝片雪。fēng biāo gōng zi jìng zhōng lái,wèi wǒ shā tīng níng piàn xuě。
晚晴更是斜阳好,树外残霞红一抹。wǎn qíng gèng shì xié yáng hǎo,shù wài cán xiá hóng yī mǒ。
平生任运息机心,麋鹿可驯禽可狎。píng shēng rèn yùn xī jī xīn,mí lù kě xùn qín kě xiá。
生憎智巧犯人为,激水翻车真太黠。shēng zēng zhì qiǎo fàn rén wèi,jī shuǐ fān chē zhēn tài xiá。
君不见海上之鸥胡不下,当时妄念差一发。jūn bù jiàn hǎi shàng zhī ōu hú bù xià,dāng shí wàng niàn chà yī fā。
又不见汉阴抱瓮用力多,区区反笑桔槔拙。yòu bù jiàn hàn yīn bào wèng yòng lì duō,qū qū fǎn xiào jú gāo zhuō。
我今与物既大同,积劫情尘俱泯绝。wǒ jīn yǔ wù jì dà tóng,jī jié qíng chén jù mǐn jué。
天机密契有谁知,强立台名太饶舌。tiān jī mì qì yǒu shuí zhī,qiáng lì tái míng tài ráo shé。

读易一首简刘韶美

郭印

学易不识日月魂,盲人展转误铜盆。xué yì bù shí rì yuè hún,máng rén zhǎn zhuǎn wù tóng pén。
分阴分阳发天秘,羲文孔子同一门。fēn yīn fēn yáng fā tiān mì,xī wén kǒng zi tóng yī mén。
头童习之老鬅鬙,熙熙未梦春台登。tóu tóng xí zhī lǎo péng sēng,xī xī wèi mèng chūn tái dēng。
一朝索得乾坤蕴,岂但潜龙及履冰。yī cháo suǒ dé qián kūn yùn,qǐ dàn qián lóng jí lǚ bīng。
与君细评宝花纷,只恐鬼神潜听闻。yǔ jūn xì píng bǎo huā fēn,zhǐ kǒng guǐ shén qián tīng wén。

说禅一首简刘韶美

郭印

小知小见弄精魂,正似醯鸡居覆盆。xiǎo zhī xiǎo jiàn nòng jīng hún,zhèng shì xī jī jū fù pén。
茫茫大道绝南北,六通四辟初无门。máng máng dà dào jué nán běi,liù tōng sì pì chū wú mén。
不离当处遍高深,谁谓如天莫可登。bù lí dāng chù biàn gāo shēn,shuí wèi rú tiān mò kě dēng。
世人聋瞆唤弗应,执热为火寒为冰。shì rén lóng kuì huàn fú yīng,zhí rè wèi huǒ hán wèi bīng。
雷霆蟋蟀一窍均,观音不在耳边闻。léi tíng xī shuài yī qiào jūn,guān yīn bù zài ěr biān wén。

剑篇次元汝功韵

郭印

阳金为魂阴为魄,百鍊宁容垢腻蚀。yáng jīn wèi hún yīn wèi pò,bǎi liàn níng róng gòu nì shí。
出匣风云凛凛寒,观者堵墙皆辟易。chū xiá fēng yún lǐn lǐn hán,guān zhě dǔ qiáng jiē pì yì。
发硎利刃思一试,佩刀匕首都弃置。fā xíng lì rèn sī yī shì,pèi dāo bǐ shǒu dōu qì zhì。
鲸鲵戮尽四海清,英豪始慰平生志。jīng ní lù jǐn sì hǎi qīng,yīng háo shǐ wèi píng shēng zhì。
长河乔岳暗风沙,高山大泽蟠龙蛇。zhǎng hé qiáo yuè àn fēng shā,gāo shān dà zé pán lóng shé。
君家自有尚方赐,不须嫉世空吁嗟。jūn jiā zì yǒu shàng fāng cì,bù xū jí shì kōng xū jiē。
操舟渡江勿虞破,中流斩蛟平地过。cāo zhōu dù jiāng wù yú pò,zhōng liú zhǎn jiāo píng dì guò。
天下苍生奈若何,安石且起东山卧。tiān xià cāng shēng nài ruò hé,ān shí qiě qǐ dōng shān wò。

月下观梅寄蒲大受

郭印

东君严装行驾车,天遣此花为前驱。dōng jūn yán zhuāng xíng jià chē,tiān qiǎn cǐ huā wèi qián qū。
粉苞五出绛蜡趺,犯寒独逞冰雪肤。fěn bāo wǔ chū jiàng là fū,fàn hán dú chěng bīng xuě fū。
幽园邂逅疑仙姝,香飙馥馥浮襟裾。yōu yuán xiè hòu yí xiān shū,xiāng biāo fù fù fú jīn jū。
天边流月光彩舒,素娥下与论锱铢。tiān biān liú yuè guāng cǎi shū,sù é xià yǔ lùn zī zhū。
绕树顾影空踟躇,清赏恨无佳人俱。rào shù gù yǐng kōng chí chú,qīng shǎng hèn wú jiā rén jù。
一枝远赠意何如,聊写殷勤当尺书。yī zhī yuǎn zèng yì hé rú,liáo xiě yīn qín dāng chǐ shū。

兰坡

郭印

梅花扫迹春无光,继踵惟有幽兰香。méi huā sǎo jì chūn wú guāng,jì zhǒng wéi yǒu yōu lán xiāng。
天姿冲澹谢朱粉,睥睨百卉皆优倡。tiān zī chōng dàn xiè zhū fěn,pì nì bǎi huì jiē yōu chàng。
高人采撷纫为佩,养之盆盎移中堂。gāo rén cǎi xié rèn wèi pèi,yǎng zhī pén àng yí zhōng táng。
微风馥馥来何所,一干鼻观尤非常。wēi fēng fù fù lái hé suǒ,yī gàn bí guān yóu fēi cháng。
年来屡遭白眼笑,过而不顾夫何伤。nián lái lǚ zāo bái yǎn xiào,guò ér bù gù fū hé shāng。
深山穷谷遂真性,寂寞无人亦自芳。shēn shān qióng gǔ suì zhēn xìng,jì mò wú rén yì zì fāng。
忆昔灵均滋九畹,贞洁内守甘退藏。yì xī líng jūn zī jiǔ wǎn,zhēn jié nèi shǒu gān tuì cáng。
众醉独醒隘八表,回视俗物都茫茫。zhòng zuì dú xǐng ài bā biǎo,huí shì sú wù dōu máng máng。
我今日暮前途窄,握香不羡尚书郎。wǒ jīn rì mù qián tú zhǎi,wò xiāng bù xiàn shàng shū láng。
荒坡满植作知己,从兹身世两相忘。huāng pō mǎn zhí zuò zhī jǐ,cóng zī shēn shì liǎng xiāng wàng。

和时升种竹韵

郭印

何物比君子,猗猗庭前竹。hé wù bǐ jūn zi,yī yī tíng qián zhú。
直节虚心人不顾,高标雅态自殊俗。zhí jié xū xīn rén bù gù,gāo biāo yǎ tài zì shū sú。
千亩碧云虽未有,数竿清风也自足。qiān mǔ bì yún suī wèi yǒu,shù gān qīng fēng yě zì zú。
兴来寻访不知懒,到处敲门忘检束。xīng lái xún fǎng bù zhī lǎn,dào chù qiāo mén wàng jiǎn shù。
身居市廛心在野,山林痼疾今弥笃。shēn jū shì chán xīn zài yě,shān lín gù jí jīn mí dǔ。
直舍初开露井宽,檀栾只欠森森玉。zhí shě chū kāi lù jǐng kuān,tán luán zhǐ qiàn sēn sēn yù。
君诗赠我何相知,摄衣起谢容正肃。jūn shī zèng wǒ hé xiāng zhī,shè yī qǐ xiè róng zhèng sù。
缅思竹林贤,自昔高品目。miǎn sī zhú lín xián,zì xī gāo pǐn mù。
当时昏浊乱一世,七子风流岂容黩。dāng shí hūn zhuó luàn yī shì,qī zi fēng liú qǐ róng dú。
众人皆醉我独醒,正似霜筠异群木。zhòng rén jiē zuì wǒ dú xǐng,zhèng shì shuāng yún yì qún mù。
不妨糟丘寄孤根,秋风相伴倾寒醁。bù fáng zāo qiū jì gū gēn,qiū fēng xiāng bàn qīng hán lù。
烦君更作长短句,为我商声歌此曲。fán jūn gèng zuò zhǎng duǎn jù,wèi wǒ shāng shēng gē cǐ qū。

次韵杜永年东斋种竹

郭印

王郎英骨今已枯,风流声名浑未除。wáng láng yīng gǔ jīn yǐ kū,fēng liú shēng míng hún wèi chú。
结交斯人千载上,唯君执手同登车。jié jiāo sī rén qiān zài shàng,wéi jūn zhí shǒu tóng dēng chē。
平生爱竹遂成癖,竹间醉倒无人扶。píng shēng ài zhú suì chéng pǐ,zhú jiān zuì dào wú rén fú。
今日君醒竹还醉,区区手植不暇餔。jīn rì jūn xǐng zhú hái zuì,qū qū shǒu zhí bù xiá bù。
颇怀种柳陶尹令,更慕滋兰屈大夫。pǒ huái zhǒng liǔ táo yǐn lìng,gèng mù zī lán qū dà fū。
况复此君尤洒落,幽斋安可一日无。kuàng fù cǐ jūn yóu sǎ luò,yōu zhāi ān kě yī rì wú。
尘埃捶楚纵未免,入门一见心自苏。chén āi chuí chǔ zòng wèi miǎn,rù mén yī jiàn xīn zì sū。
是中真乐难语俗,耳目已谢声色娱。shì zhōng zhēn lè nán yǔ sú,ěr mù yǐ xiè shēng sè yú。
中虚自有天游地,应笑勃溪纷妇姑。zhōng xū zì yǒu tiān yóu dì,yīng xiào bó xī fēn fù gū。
竹叶问君能造否,何时饷我一樽酒。zhú yè wèn jūn néng zào fǒu,hé shí xiǎng wǒ yī zūn jiǔ。

茶诗一首用南伯建除体

郭印

建置茗饮利无穷,除去睡魔捷如攻。jiàn zhì míng yǐn lì wú qióng,chú qù shuì mó jié rú gōng。
满箧龙团重绝品,平视紫笋难为同。mǎn qiè lóng tuán zhòng jué pǐn,píng shì zǐ sǔn nán wèi tóng。
定知一啜爽神观,执热往往腋生风。dìng zhī yī chuài shuǎng shén guān,zhí rè wǎng wǎng yè shēng fēng。
破碎月轮午窗底,危冠欲堕呼樵童。pò suì yuè lún wǔ chuāng dǐ,wēi guān yù duò hū qiáo tóng。
成仁岂惮粉身骨,收取袪烦疗疾功。chéng rén qǐ dàn fěn shēn gǔ,shōu qǔ qū fán liáo jí gōng。
开陈作经忆桑苎,闭眼便觉精神通。kāi chén zuò jīng yì sāng zhù,bì yǎn biàn jué jīng shén tōng。

食虾蟆诗

郭印

虾蟆胡为亦水族,形貌百丑谁尔怜。xiā má hú wèi yì shuǐ zú,xíng mào bǎi chǒu shuí ěr lián。
天阴雨湿得快意,鸣声呷呷何嚣喧。tiān yīn yǔ shī dé kuài yì,míng shēng gā gā hé xiāo xuān。
才离泥淖矜跳踯,脚手那解高攀缘。cái lí ní nào jīn tiào zhí,jiǎo shǒu nà jiě gāo pān yuán。
一时蛙蛤结俦侣,纡青拖紫纷骈阗。yī shí wā há jié chóu lǚ,yū qīng tuō zǐ fēn pián tián。
渔童网罩入市卖,痱磊成串不论钱。yú tóng wǎng zhào rù shì mài,fèi lěi chéng chuàn bù lùn qián。
有客殷勤劝我食,犀箸未下嫌腥膻。yǒu kè yīn qín quàn wǒ shí,xī zhù wèi xià xián xīng shān。
煎膏软玉定虚语,猘犬所伤或可痊。jiān gāo ruǎn yù dìng xū yǔ,zhì quǎn suǒ shāng huò kě quán。
天生此物苦无用,污秽陂池宜弃捐。tiān shēng cǐ wù kǔ wú yòng,wū huì bēi chí yí qì juān。
如何月窟亦容汝,时放馋口伤清圆。rú hé yuè kū yì róng rǔ,shí fàng chán kǒu shāng qīng yuán。
我愿蝈氏灰洒无噍类,免使成精飞上天。wǒ yuàn guō shì huī sǎ wú jiào lèi,miǎn shǐ chéng jīng fēi shàng tiān。