古诗词

茶诗一首用南伯建除体

郭印

建置茗饮利无穷,除去睡魔捷如攻。jiàn zhì míng yǐn lì wú qióng,chú qù shuì mó jié rú gōng。
满箧龙团重绝品,平视紫笋难为同。mǎn qiè lóng tuán zhòng jué pǐn,píng shì zǐ sǔn nán wèi tóng。
定知一啜爽神观,执热往往腋生风。dìng zhī yī chuài shuǎng shén guān,zhí rè wǎng wǎng yè shēng fēng。
破碎月轮午窗底,危冠欲堕呼樵童。pò suì yuè lún wǔ chuāng dǐ,wēi guān yù duò hū qiáo tóng。
成仁岂惮粉身骨,收取袪烦疗疾功。chéng rén qǐ dàn fěn shēn gǔ,shōu qǔ qū fán liáo jí gōng。
开陈作经忆桑苎,闭眼便觉精神通。kāi chén zuò jīng yì sāng zhù,bì yǎn biàn jué jīng shén tōng。

郭印

宋成都双流人,字信可,晚号亦乐居士。郭绛子。徽宗政和进士。累任铜梁、仁寿等县令。高宗绍兴十八年,以任永康军通判时牒试避亲、举人不当降一官。终部刺史。与秦桧有庠序旧,绝不与通,家居十八年。性嗜水竹。工诗,与蒲大受、冯时行、何耕道为诗友。有《云溪集》。 郭印的作品>>

猜您喜欢

再作云溪

郭印

曳杖推门去,问讯西溪云。yè zhàng tuī mén qù,wèn xùn xī xī yún。
超然人境异,佳气日氤氲。chāo rán rén jìng yì,jiā qì rì yīn yūn。

龙渊二首

郭印

蛰龙道已成,升降得自在。zhé lóng dào yǐ chéng,shēng jiàng dé zì zài。
渊无百尺深,窍穴通沧海。yuān wú bǎi chǐ shēn,qiào xué tōng cāng hǎi。

龙渊二首

郭印

爪牙了不露,谁能见其踪。zhǎo yá le bù lù,shuí néng jiàn qí zōng。
超忽变化处,即此是真龙。chāo hū biàn huà chù,jí cǐ shì zhēn lóng。

秋日即事八首

郭印

巴山今日见清秋,河汉无声天际流。bā shān jīn rì jiàn qīng qiū,hé hàn wú shēng tiān jì liú。
我亦乘槎问牛斗,此心刳尽一虚舟。wǒ yì chéng chá wèn niú dòu,cǐ xīn kū jǐn yī xū zhōu。

秋日即事八首

郭印

风到秋宵特地凉,卧看斜月半侵床。fēng dào qiū xiāo tè dì liáng,wò kàn xié yuè bàn qīn chuáng。
来寒往暑谁能问,归燕宾鸿各自忙。lái hán wǎng shǔ shuí néng wèn,guī yàn bīn hóng gè zì máng。

秋日即事八首

郭印

浅浅溪流绿一湾,朝来拄颊看西山。qiǎn qiǎn xī liú lǜ yī wān,cháo lái zhǔ jiá kàn xī shān。
凭谁与我驱风驭,飞上云烟缥缈间。píng shuí yǔ wǒ qū fēng yù,fēi shàng yún yān piāo miǎo jiān。

秋日即事八首

郭印

篱边准拟嗅清香,菊蕊真同佛面妆。lí biān zhǔn nǐ xiù qīng xiāng,jú ruǐ zhēn tóng fú miàn zhuāng。
屈指重阳能几许,夜来寒露已为霜。qū zhǐ zhòng yáng néng jǐ xǔ,yè lái hán lù yǐ wèi shuāng。

秋日即事八首

郭印

向来玉烛四时和,共庆秋田黍稌多。xiàng lái yù zhú sì shí hé,gòng qìng qiū tián shǔ tú duō。
但得贫民同一饱,黄堂无事且婆娑。dàn dé pín mín tóng yī bǎo,huáng táng wú shì qiě pó suō。

秋日即事八首

郭印

一片澄心似太清,浮云了不碍虚明。yī piàn chéng xīn shì tài qīng,fú yún le bù ài xū míng。
夜深人寂浑无寐,时听空庭落叶声。yè shēn rén jì hún wú mèi,shí tīng kōng tíng luò yè shēng。

秋日即事八首

郭印

新筑茅庐古道傍,养成松竹可深藏。xīn zhù máo lú gǔ dào bàng,yǎng chéng sōng zhú kě shēn cáng。
西风颇动归欤兴,不是悲愁赋感伤。xī fēng pǒ dòng guī yú xīng,bù shì bēi chóu fù gǎn shāng。

秋日即事八首

郭印

自学心斋室久虚,年来破荡一无馀。zì xué xīn zhāi shì jiǔ xū,nián lái pò dàng yī wú yú。
春花秋叶非吾事,默坐焚香读道书。chūn huā qiū yè fēi wú shì,mò zuò fén xiāng dú dào shū。

次韵当可观雪

郭印

天将瑞雪洒乾坤,世界浑疑色布银。tiān jiāng ruì xuě sǎ qián kūn,shì jiè hún yí sè bù yín。
人说丰年犹细事,边庭先喜荡烟尘。rén shuō fēng nián yóu xì shì,biān tíng xiān xǐ dàng yān chén。

宿古峰驿诗四首

郭印

崎岖戴月上层峰,拟借空山一夜风。qí qū dài yuè shàng céng fēng,nǐ jiè kōng shān yī yè fēng。
爽气袭人衾簟冷,炎天此地即仙宫。shuǎng qì xí rén qīn diàn lěng,yán tiān cǐ dì jí xiān gōng。

宿古峰驿诗四首

郭印

故移一榻就高峰,推户褰帷猎猎风。gù yí yī tà jiù gāo fēng,tuī hù qiān wéi liè liè fēng。
骨冷神清浑不寐,直疑人犯广寒宫。gǔ lěng shén qīng hún bù mèi,zhí yí rén fàn guǎng hán gōng。

宿古峰驿诗四首

郭印

拄杖穿云到古峰,月高天净欲乘风。zhǔ zhàng chuān yún dào gǔ fēng,yuè gāo tiān jìng yù chéng fēng。
人间原有清凉地,好作茅茨一亩宫。rén jiān yuán yǒu qīng liáng dì,hǎo zuò máo cí yī mǔ gōng。