古诗词

次韵永平令江叔文鹤山书院落成诗

魏了翁

天运驱人人不觉,古道违时时不学。tiān yùn qū rén rén bù jué,gǔ dào wéi shí shí bù xué。
王相随胫回荆山,昭质依然未经琢。wáng xiāng suí jìng huí jīng shān,zhāo zhì yī rán wèi jīng zuó。
因思胥靡逢殷宗,精神动悟声气从。yīn sī xū mí féng yīn zōng,jīng shén dòng wù shēng qì cóng。
砺舟霖雨到梅糵,变化气质天同功。lì zhōu lín yǔ dào méi niè,biàn huà qì zhì tiān tóng gōng。
朝歌屠叟无与语,一日投纶见明主。cháo gē tú sǒu wú yǔ yǔ,yī rì tóu lún jiàn míng zhǔ。
大车槛槛行周道,轮辐中规箱中矩。dà chē kǎn kǎn xíng zhōu dào,lún fú zhōng guī xiāng zhōng jǔ。
人生天地同一原,自诚为圣明为贤。rén shēng tiān dì tóng yī yuán,zì chéng wèi shèng míng wèi xián。
地殊世远犹合节,矧此同宇相周旋。dì shū shì yuǎn yóu hé jié,shěn cǐ tóng yǔ xiāng zhōu xuán。
自从浇风散遗直,世不乏材无匠石。zì cóng jiāo fēng sàn yí zhí,shì bù fá cái wú jiàng shí。
未能登车习射御,人人自视邮无恤。wèi néng dēng chē xí shè yù,rén rén zì shì yóu wú xù。
出门浪战触与蛮,半生少得须臾间。chū mén làng zhàn chù yǔ mán,bàn shēng shǎo dé xū yú jiān。
不为夷甫辱汝水,即似介甫逋钟山。bù wèi yí fǔ rǔ rǔ shuǐ,jí shì jiè fǔ bū zhōng shān。
古人洒扫先庭户,岂问他人莫余顾。gǔ rén sǎ sǎo xiān tíng hù,qǐ wèn tā rén mò yú gù。
只忧原头欠渟滀,才见天根便呈露。zhǐ yōu yuán tóu qiàn tíng chù,cái jiàn tiān gēn biàn chéng lù。
人言阴浊胜阳清,阳一阴二分三亭。rén yán yīn zhuó shèng yáng qīng,yáng yī yīn èr fēn sān tíng。
谁知阳德本无间,根心枝叶长相亲。shuí zhī yáng dé běn wú jiān,gēn xīn zhī yè zhǎng xiāng qīn。
君臣大分虽有止,终不能忘乃天理。jūn chén dà fēn suī yǒu zhǐ,zhōng bù néng wàng nǎi tiān lǐ。
世无我知将自知,不待雷风问诸史。shì wú wǒ zhī jiāng zì zhī,bù dài léi fēng wèn zhū shǐ。
投沙屈贾占所归,九州博大归何之。tóu shā qū jiǎ zhàn suǒ guī,jiǔ zhōu bó dà guī hé zhī。
虽云忠愤语伤激,律以洙泗犹津迷。suī yún zhōng fèn yǔ shāng jī,lǜ yǐ zhū sì yóu jīn mí。
前村虎啸晚风起,跕鸢酸嘶雁将子。qián cūn hǔ xiào wǎn fēng qǐ,diǎn yuān suān sī yàn jiāng zi。
君恩未报臣忧深,暇把壶头较乡里。jūn ēn wèi bào chén yōu shēn,xiá bǎ hú tóu jiào xiāng lǐ。
江公劝我姑少安,新诗肉好如璧环。jiāng gōng quàn wǒ gū shǎo ān,xīn shī ròu hǎo rú bì huán。
敢输忧诚谢庆语,仍戒牍史毋抄传。gǎn shū yōu chéng xiè qìng yǔ,réng jiè dú shǐ wú chāo chuán。
魏了翁

魏了翁

宋邛州蒲江人,字华父,号鹤山。宁宗庆元五年进士。累知嘉定府。史弥远入相,了翁力辞召命,居白鹤山授徒讲学。历知汉州、眉州,在蜀凡十七年。入为兵部郎中,至权工部侍郎。遭诬劾降三官,靖州居住。后复职,擢潼川路安抚使、知泸州,筑城修武备,兴学校。曾上章论十弊,召还,权礼部尚书兼直学士院。以端明殿学士同佥书枢密院事,督视京湖军马。后除知绍兴府、浙东安抚使,官终知福州、福建安抚使。卒谥文靖。有《鹤山集》、《九经要义》、《师友雅言》等。 魏了翁的作品>>

猜您喜欢

次韵虞退夫除夕七绝句

魏了翁

几度将心安处安,有时中夜起长叹。jǐ dù jiāng xīn ān chù ān,yǒu shí zhōng yè qǐ zhǎng tàn。
年来识得安心法,否泰元从随蛊看。nián lái shí dé ān xīn fǎ,fǒu tài yuán cóng suí gǔ kàn。

次韵虞退夫除夕七绝句

魏了翁

人道渠阳尔崄艰,崄艰在彼我何关。rén dào qú yáng ěr xiǎn jiān,xiǎn jiān zài bǐ wǒ hé guān。
却从楚泽宽平后,雕尽从前镜里颜。què cóng chǔ zé kuān píng hòu,diāo jǐn cóng qián jìng lǐ yán。

次韵虞退夫除夕七绝句

魏了翁

明朝同上四贤山,要与群英尽日还。míng cháo tóng shàng sì xián shān,yào yǔ qún yīng jǐn rì hái。
认取钩深堂上意,春风曳曳鸟关关。rèn qǔ gōu shēn táng shàng yì,chūn fēng yè yè niǎo guān guān。

长女生日

魏了翁

相逢犹记度潇湘,旋理衿缨旋理装。xiāng féng yóu jì dù xiāo xiāng,xuán lǐ jīn yīng xuán lǐ zhuāng。
婿见舅姑才识面,明朝马首上渠阳。xù jiàn jiù gū cái shí miàn,míng cháo mǎ shǒu shàng qú yáng。

长女生日

魏了翁

蜑烟蛮雨锁穷荒,寇焰兵氛返故乡。dàn yān mán yǔ suǒ qióng huāng,kòu yàn bīng fēn fǎn gù xiāng。
谁信梦回人似旧,青衣彩服俨成行。shuí xìn mèng huí rén shì jiù,qīng yī cǎi fú yǎn chéng xíng。

长女生日

魏了翁

两地耶娘正健强,门楣况是得安郎。liǎng dì yé niáng zhèng jiàn qiáng,mén méi kuàng shì dé ān láng。
七年重会非容易,且为新阳釂一觞。qī nián zhòng huì fēi róng yì,qiě wèi xīn yáng jiào yī shāng。

次韵丁制置远迎三绝

魏了翁

锦里论交三十年,浮筠大玉透中边。jǐn lǐ lùn jiāo sān shí nián,fú yún dà yù tòu zhōng biān。
投荒已作无期别,梦觉依然堕我前。tóu huāng yǐ zuò wú qī bié,mèng jué yī rán duò wǒ qián。

次韵丁制置远迎三绝

魏了翁

乔松挺挺百年期,霜雪无端顿系之。qiáo sōng tǐng tǐng bǎi nián qī,shuāng xuě wú duān dùn xì zhī。
一点阳和消不断,春风又长岁寒枝。yī diǎn yáng hé xiāo bù duàn,chūn fēng yòu zhǎng suì hán zhī。

次韵丁制置远迎三绝

魏了翁

溪瘴蛮烟隔市朝,十年山径长蒿茅。xī zhàng mán yān gé shì cháo,shí nián shān jìng zhǎng hāo máo。
好风吹送知时雨,生意洋洋大国郊。hǎo fēng chuī sòng zhī shí yǔ,shēng yì yáng yáng dà guó jiāo。

题余氏聚远楼

魏了翁

若向天机识得亲,是间看不尽青春。ruò xiàng tiān jī shí dé qīn,shì jiān kàn bù jǐn qīng chūn。
须知聚远惟方寸,说与楼前望眼人。xū zhī jù yuǎn wéi fāng cùn,shuō yǔ lóu qián wàng yǎn rén。

将作监栽竹徐直翁清叟俾予书植贤亭三大字以诗见贻

魏了翁

烈日严霜恣挟持,孤标荦荦肯随时。liè rì yán shuāng zì xié chí,gū biāo luò luò kěn suí shí。
笑看世上闲桃李,一夕狂风失令姿。xiào kàn shì shàng xián táo lǐ,yī xī kuáng fēng shī lìng zī。

将作监栽竹徐直翁清叟俾予书植贤亭三大字以诗见贻

魏了翁

气端解使四时青,万物雕零独典刑。qì duān jiě shǐ sì shí qīng,wàn wù diāo líng dú diǎn xíng。
严子高风扶汉鼎,包胥劲节撼秦庭。yán zi gāo fēng fú hàn dǐng,bāo xū jìn jié hàn qín tíng。

将作监栽竹徐直翁清叟俾予书植贤亭三大字以诗见贻

魏了翁

客梦时时绕故山,梦馀砉见玉孱颜。kè mèng shí shí rào gù shān,mèng yú huò jiàn yù càn yán。
徐公本自无通介,自是时人醉眼斑。xú gōng běn zì wú tōng jiè,zì shì shí rén zuì yǎn bān。

夜直玉堂

魏了翁

金銮坡上疏开边,梦也非与三十年。jīn luán pō shàng shū kāi biān,mèng yě fēi yǔ sān shí nián。
世事烟埃缘手尽,正邪二字在遗编。shì shì yān āi yuán shǒu jǐn,zhèng xié èr zì zài yí biān。

夜直玉堂

魏了翁

金羁玉勒锦笼鞯,重上銮坡鬓欲宣。jīn jī yù lēi jǐn lóng jiān,zhòng shàng luán pō bìn yù xuān。
自喜晨趋无愧色,更忻夜直得安眠。zì xǐ chén qū wú kuì sè,gèng xīn yè zhí dé ān mián。