古诗词

安州张大卿挽词三首

范纯仁

廉良汉循吏,清简晋名臣。lián liáng hàn xún lì,qīng jiǎn jìn míng chén。
五福归休日,三朝尽瘁身。wǔ fú guī xiū rì,sān cháo jǐn cuì shēn。
潜心穷圣典,遗德化乡人。qián xīn qióng shèng diǎn,yí dé huà xiāng rén。
燕翼看贤嗣,才名服搢绅。yàn yì kàn xián sì,cái míng fú jìn shēn。

范纯仁

宋苏州吴县人,字尧夫。范仲淹次子。仁宗皇祐元年进士。尝从胡瑗、孙复学。父没始出仕,知襄城县。累官侍御史、同知谏院。言王安石变法妨民,语多激切,出知河中府,徙成都路转运使,以新法不便,戒州县未得遽行。哲宗立,除给事中。元祐元年,同知枢密院事。后拜相。哲宗亲政,累贬永州安置。徽宗立,连除观文殿大学士,促入觐,以目疾乞归。卒谥忠宣。有《范忠宣公集》。 范纯仁的作品>>

猜您喜欢

王乐道观文挽词三首

范纯仁

才罢荆州市,俄归蒿里坟。cái bà jīng zhōu shì,é guī hāo lǐ fén。
盐梅失群望,羽翼有前勋。yán méi shī qún wàng,yǔ yì yǒu qián xūn。
浪作登龙客,惭无幼妇文。làng zuò dēng lóng kè,cán wú yòu fù wén。
辱知无以报,洒泪向嵩云。rǔ zhī wú yǐ bào,sǎ lèi xiàng sōng yún。

张掞龙图挽词三首

范纯仁

宣力三朝旧,于身五福全。xuān lì sān cháo jiù,yú shēn wǔ fú quán。
家风良将后,经术古人前。jiā fēng liáng jiāng hòu,jīng shù gǔ rén qián。
丁令终辞世,留侯定得仙。dīng lìng zhōng cí shì,liú hóu dìng dé xiān。
贻谋有贤嗣,素业尽能传。yí móu yǒu xián sì,sù yè jǐn néng chuán。

张掞龙图挽词三首

范纯仁

江边承讣日,羁宦正摧颓。jiāng biān chéng fù rì,jī huàn zhèng cuī tuí。
早获登龙便,惭无附骥才。zǎo huò dēng lóng biàn,cán wú fù jì cái。
寄诗招悸魄,引水活枯腮。jì shī zhāo jì pò,yǐn shuǐ huó kū sāi。
白首知难报,长言致一哀。bái shǒu zhī nán bào,zhǎng yán zhì yī āi。

张掞龙图挽词三首

范纯仁

二纪金华侍从臣,升平看足作闲人。èr jì jīn huá shì cóng chén,shēng píng kàn zú zuò xián rén。
身跻显仕由稽古,世有阴功为庇民。shēn jī xiǎn shì yóu jī gǔ,shì yǒu yīn gōng wèi bì mín。
但见朝廷方贵老,那知河岳遽收神。dàn jiàn cháo tíng fāng guì lǎo,nà zhī hé yuè jù shōu shén。
哀荣终始公无憾,况有清名服搢绅。āi róng zhōng shǐ gōng wú hàn,kuàng yǒu qīng míng fú jìn shēn。

筹思堂

范纯仁

亭为筹思设,公将称此名。tíng wèi chóu sī shè,gōng jiāng chēng cǐ míng。
致诚通造化,审虑敌权衡。zhì chéng tōng zào huà,shěn lǜ dí quán héng。
境寂居忘倦,心虚照自明。jìng jì jū wàng juàn,xīn xū zhào zì míng。
讵同游宴事,休戚系群生。jù tóng yóu yàn shì,xiū qī xì qún shēng。

寄西京张法曹

范纯仁

幕府三年客,群居几日亲。mù fǔ sān nián kè,qún jū jǐ rì qīn。
初分阙口路,犹见洛阳人。chū fēn quē kǒu lù,yóu jiàn luò yáng rén。
垄麦晴将秀,田花晚自春。lǒng mài qíng jiāng xiù,tián huā wǎn zì chūn。
向家行渐近,岂复倦征轮。xiàng jiā xíng jiàn jìn,qǐ fù juàn zhēng lún。

和韩侍中上巳日会兴庆池二首其二

范纯仁

故堤高柳绿毵毵,花萼遗基映柳南。gù dī gāo liǔ lǜ sān sān,huā è yí jī yìng liǔ nán。
啼鸟解招游客醉,落花时有戏鱼衔。tí niǎo jiě zhāo yóu kè zuì,luò huā shí yǒu xì yú xián。
舟移罗绮添春色,山破云烟出晓岚。zhōu yí luó qǐ tiān chūn sè,shān pò yún yān chū xiǎo lán。
后会陪公应更乐,行看庙胜扫祅欃。hòu huì péi gōng yīng gèng lè,xíng kàn miào shèng sǎo yāo chán。

送贯之兄被召为御史三首

范纯仁

御史得言天下事,吾兄清直副明扬。yù shǐ dé yán tiān xià shì,wú xiōng qīng zhí fù míng yáng。
方当旒扆勤开纳,肯使江湖勇退藏。fāng dāng liú yǐ qín kāi nà,kěn shǐ jiāng hú yǒng tuì cáng。
贤者虑时心欲破,仁人致主策须长。xián zhě lǜ shí xīn yù pò,rén rén zhì zhǔ cè xū zhǎng。
朝廷宽大生灵急,只在忠臣振纪纲。cháo tíng kuān dà shēng líng jí,zhǐ zài zhōng chén zhèn jì gāng。

送贯之兄被召为御史三首

范纯仁

忆昔先门陟谏垣,正人风采动朝端。yì xī xiān mén zhì jiàn yuán,zhèng rén fēng cǎi dòng cháo duān。
家声宜有琳琅器,兄职今峨獬豸冠。jiā shēng yí yǒu lín láng qì,xiōng zhí jīn é xiè zhì guān。
台阁继登时所贵,忠贤得用古来难。tái gé jì dēng shí suǒ guì,zhōng xián dé yòng gǔ lái nán。
浮荣未必吾儒志,会把功名竹帛看。fú róng wèi bì wú rú zhì,huì bǎ gōng míng zhú bó kàn。

送贯之兄被召为御史三首

范纯仁

艰祸龙钟百指存,共全馀齿赖依仁。jiān huò lóng zhōng bǎi zhǐ cún,gòng quán yú chǐ lài yī rén。
鸰原方顾飞鸣急,乌府俄闻拔擢新。líng yuán fāng gù fēi míng jí,wū fǔ é wén bá zhuó xīn。
此别宦游须异地,从今教抚更何人。cǐ bié huàn yóu xū yì dì,cóng jīn jiào fǔ gèng hé rén。
他年莫负乡关约,明月扁舟白酒醇。tā nián mò fù xiāng guān yuē,míng yuè biǎn zhōu bái jiǔ chún。

寄香严海仙上人

范纯仁

穰邓相逢已十年,想怀风格镇依然。ráng dèng xiāng féng yǐ shí nián,xiǎng huái fēng gé zhèn yī rán。
身同幻境融都寂,心得玄珠照自圆。shēn tóng huàn jìng róng dōu jì,xīn dé xuán zhū zhào zì yuán。
倚锡静眠松下石,煮茶闲试竹间泉。yǐ xī jìng mián sōng xià shí,zhǔ chá xián shì zhú jiān quán。
利名识尽情犹熟,终羡吾师绝世缘。lì míng shí jǐn qíng yóu shú,zhōng xiàn wú shī jué shì yuán。

陈和叔游龙门先归

范纯仁

玉峰环照碧伊寒,楼阁参差四望间。yù fēng huán zhào bì yī hán,lóu gé cān chà sì wàng jiān。
散骑从游皆故友,一川清景彻南山。sàn qí cóng yóu jiē gù yǒu,yī chuān qīng jǐng chè nán shān。
笑言迥出尘埃外,心意都如物象闲。xiào yán jiǒng chū chén āi wài,xīn yì dōu rú wù xiàng xián。
夫子官居惯追赏,故饶诸客独先还。fū zi guān jū guàn zhuī shǎng,gù ráo zhū kè dú xiān hái。

和王弱翁白沙道中

范纯仁

共驱羸马蹑寒芜,景色鲜明近洛都。gòng qū léi mǎ niè hán wú,jǐng sè xiān míng jìn luò dōu。
出谷流泉春更绿,隔林幽鸟暮相呼。chū gǔ liú quán chūn gèng lǜ,gé lín yōu niǎo mù xiāng hū。
伊川旧赏疑朝梦,少室重看胜画图。yī chuān jiù shǎng yí cháo mèng,shǎo shì zhòng kàn shèng huà tú。
从此便穷山水乐,相从应不厌崎岖。cóng cǐ biàn qióng shān shuǐ lè,xiāng cóng yīng bù yàn qí qū。

与王弱翁游龙门

范纯仁

谁知造化擘巍峨,千古伊流向此过。shuí zhī zào huà bāi wēi é,qiān gǔ yī liú xiàng cǐ guò。
四面寒松拥香刹,两崖苍石束寒波。sì miàn hán sōng yōng xiāng shā,liǎng yá cāng shí shù hán bō。
身闲愈觉良朋贵,诗拙翻羞好景多。shēn xián yù jué liáng péng guì,shī zhuō fān xiū hǎo jǐng duō。
宜向诸方纵萧散,明朝望洛下长坡。yí xiàng zhū fāng zòng xiāo sàn,míng cháo wàng luò xià zhǎng pō。

许真君天诰

范纯仁

至人修练久能成,此诰尝闻降帝庭。zhì rén xiū liàn jiǔ néng chéng,cǐ gào cháng wén jiàng dì tíng。
宝墨森森耸鸾凤,训词一一在生灵。bǎo mò sēn sēn sǒng luán fèng,xùn cí yī yī zài shēng líng。
既将道行蒙幽显,奚必仙踪到杳冥。jì jiāng dào xíng méng yōu xiǎn,xī bì xiān zōng dào yǎo míng。
鹤驾云軿非我觌,祇期操履学真经。hè jià yún píng fēi wǒ dí,qí qī cāo lǚ xué zhēn jīng。