古诗词

东庄院

葛胜仲

此君如佳士,得一不为少。cǐ jūn rú jiā shì,dé yī bù wèi shǎo。
如何弥岗峦,十里青未了。rú hé mí gǎng luán,shí lǐ qīng wèi le。
泉源湛山椒,红亭藏缥缈。quán yuán zhàn shān jiāo,hóng tíng cáng piāo miǎo。
奔流泻万丈,穿林下萦绕。bēn liú xiè wàn zhàng,chuān lín xià yíng rào。
居僧惜泉出,少借作溪沼。jū sēng xī quán chū,shǎo jiè zuò xī zhǎo。
冰霜溅沫乱,琴筑仙音杳。bīng shuāng jiàn mò luàn,qín zhù xiān yīn yǎo。
水竹自莫逆,独厌逋客扰。shuǐ zhú zì mò nì,dú yàn bū kè rǎo。
我亦愿结交,禅房寄深窈。wǒ yì yuàn jié jiāo,chán fáng jì shēn yǎo。
门前石盆潭,奁镜澄不挠。mén qián shí pén tán,lián jìng chéng bù náo。
寺后仙人壁,崚嶒插云表。sì hòu xiān rén bì,léng céng chā yún biǎo。
卜游已经年,此志幸不夭。bo yóu yǐ jīng nián,cǐ zhì xìng bù yāo。
菟裘在何许,清境吾将老。tú qiú zài hé xǔ,qīng jìng wú jiāng lǎo。

葛胜仲

葛胜仲 (1072~1144) 宋代词人,字鲁卿,丹阳(今属江苏)人。绍圣四年(1097)进士。元符三年(1100),中宏词科。累迁国子司业,官至文华阁待制。卒谥文康。宣和间曾抵制征索花鸟玩物的弊政,气节甚伟,著名于时。与叶梦得友密,词风亦相近。有《丹阳词》。 葛胜仲的作品>>

猜您喜欢

次韵德升七夕二首

葛胜仲

盈盈一水截长空,乌雀桥成得暂通。yíng yíng yī shuǐ jié zhǎng kōng,wū què qiáo chéng dé zàn tōng。
逗晓归来装万恨,旧机牢落响寒风。dòu xiǎo guī lái zhuāng wàn hèn,jiù jī láo luò xiǎng hán fēng。

次韵德升七夕二首

葛胜仲

霓旌鸾扇去央央,云路轻车驾七香。ní jīng luán shàn qù yāng yāng,yún lù qīng chē jià qī xiāng。
灵会此宵才瞬息,经年何苦夜偏长。líng huì cǐ xiāo cái shùn xī,jīng nián hé kǔ yè piān zhǎng。

次韵德升颐轩诗五首

葛胜仲

晴碾春龙斗小窗,饮悭难遣睡魔降。qíng niǎn chūn lóng dòu xiǎo chuāng,yǐn qiān nán qiǎn shuì mó jiàng。
翩然梦绕沧洲去,白马波寒桨一双。piān rán mèng rào cāng zhōu qù,bái mǎ bō hán jiǎng yī shuāng。

次韵德升颐轩诗五首

葛胜仲

辘轳声到读书帷,草解招凉暑气迟。lù lú shēng dào dú shū wéi,cǎo jiě zhāo liáng shǔ qì chí。
净扫竹轩人不到,戍楼哀角又空吹。jìng sǎo zhú xuān rén bù dào,shù lóu āi jiǎo yòu kōng chuī。

次韵德升颐轩诗五首

葛胜仲

造物机缄属小儿,懒从寒燠究端倪。zào wù jī jiān shǔ xiǎo ér,lǎn cóng hán yù jiū duān ní。
绿阴昼寂孤花净,犹有黄鹂恰恰啼。lǜ yīn zhòu jì gū huā jìng,yóu yǒu huáng lí qià qià tí。

次韵德升颐轩诗五首

葛胜仲

金銮赐第新搴桂,铁幕官期未及瓜。jīn luán cì dì xīn qiān guì,tiě mù guān qī wèi jí guā。
隐几蒲团无一事,五车关眼未昏花。yǐn jǐ pú tuán wú yī shì,wǔ chē guān yǎn wèi hūn huā。

次韵德升颐轩诗五首

葛胜仲

外物年来论已齐,眼看人事浪推移。wài wù nián lái lùn yǐ qí,yǎn kàn rén shì làng tuī yí。
禨祥白犊何劳问,宠辱黄粱共一炊。jī xiáng bái dú hé láo wèn,chǒng rǔ huáng liáng gòng yī chuī。

次韵德升惠新茶

葛胜仲

宠饷头纲北焙茶,分甘应自五侯家。chǒng xiǎng tóu gāng běi bèi chá,fēn gān yīng zì wǔ hóu jiā。
午鸡惊破槐安梦,犹有新香在齿牙。wǔ jī jīng pò huái ān mèng,yóu yǒu xīn xiāng zài chǐ yá。

次韵德升惠新茶

葛胜仲

双叠红囊贮拣芽,旋将活火试瑶花。shuāng dié hóng náng zhù jiǎn yá,xuán jiāng huó huǒ shì yáo huā。
半生未有阳侯厄,喜听咿哑转井车。bàn shēng wèi yǒu yáng hóu è,xǐ tīng yī yǎ zhuǎn jǐng chē。

新茶

葛胜仲

当日火攻应有法,此时水厄定无馀。dāng rì huǒ gōng yīng yǒu fǎ,cǐ shí shuǐ è dìng wú yú。
闲轩七碗宜频试,九陇清泉胜具区。xián xuān qī wǎn yí pín shì,jiǔ lǒng qīng quán shèng jù qū。

烹茶

葛胜仲

俗耳未容听滴沥,水瓶聊遣挹泓澄。sú ěr wèi róng tīng dī lì,shuǐ píng liáo qiǎn yì hóng chéng。
晴轩小酌煎新茗,纱帽笼头似管宁。qíng xuān xiǎo zhuó jiān xīn míng,shā mào lóng tóu shì guǎn níng。

鲥鱼

葛胜仲

贯以柳条仍拨刺,芼之筠笋佐鲜肥。guàn yǐ liǔ tiáo réng bō cì,mào zhī yún sǔn zuǒ xiān féi。
他年京洛憎凡馔,莫忘河亭染指时。tā nián jīng luò zēng fán zhuàn,mò wàng hé tíng rǎn zhǐ shí。

烹笋

葛胜仲

味佳端可供羹梜,韵胜尤宜荐酒螺。wèi jiā duān kě gōng gēng jiā,yùn shèng yóu yí jiàn jiǔ luó。
自笑痴人饕口腹,不求新竹透林多。zì xiào chī rén tāo kǒu fù,bù qiú xīn zhú tòu lín duō。

友人惠芍药并青梅一枝偶成三绝

葛胜仲

窥园记我分名卉,大似梁园重锦红。kuī yuán jì wǒ fēn míng huì,dà shì liáng yuán zhòng jǐn hóng。
自愧江淹才已尽,却须还与主人翁。zì kuì jiāng yān cái yǐ jǐn,què xū hái yǔ zhǔ rén wēng。

友人惠芍药并青梅一枝偶成三绝

葛胜仲

芳丛的皪长明槛,不似馀花顷刻春。fāng cóng de lì zhǎng míng kǎn,bù shì yú huā qǐng kè chūn。
始信有常能耐久,何须逐巧斗尖新。shǐ xìn yǒu cháng néng nài jiǔ,hé xū zhú qiǎo dòu jiān xīn。