古诗词

闻促织有感

徐瑞

苔花露重铜铺湿,深闺蜡尽纱笼碧。tái huā lù zhòng tóng pù shī,shēn guī là jǐn shā lóng bì。
嗷嗷四壁候虫鸣,促人早织声不停。áo áo sì bì hòu chóng míng,cù rén zǎo zhī shēng bù tíng。
君不见宫中自置机与络,尽君有丝难得著。jūn bù jiàn gōng zhōng zì zhì jī yǔ luò,jǐn jūn yǒu sī nán dé zhù。

徐瑞

徐瑞,字山玉,鄱阳(今江西鄱阳)人。度宗咸淳间应进士举,不第。元仁宗延祐四年(一三一七)以经明行修推为本邑书院山长。未几归隐于家,巢居松下,自号松巢。卒年七十一。今《鄱阳五家集》中存有《松巢漫稿》三卷。事见本集卷首小传。 徐瑞诗,以影印文渊阁《四库全书·鄱阳五家集》本为底本,参校民国胡思敬《豫章丛书》本(简称豫章本)。新辑集外诗附于卷末。 徐瑞的作品>>

猜您喜欢

余自戊子至丁酉十年之间诗不及百首而困穷流落之状历历可见虽然政使岁得百首亦不过流连光景而已焉攸用感叹之馀赋此自警

徐瑞

吾生汩汩何所就,只送流光添鬓丝。wú shēng gǔ gǔ hé suǒ jiù,zhǐ sòng liú guāng tiān bìn sī。
起寻诸老已半鬼,回首十年无百诗。qǐ xún zhū lǎo yǐ bàn guǐ,huí shǒu shí nián wú bǎi shī。
刻意文章终害道,无心世路任多岐。kè yì wén zhāng zhōng hài dào,wú xīn shì lù rèn duō qí。
便须擘画三千岁,不住青城即武夷。biàn xū bāi huà sān qiān suì,bù zhù qīng chéng jí wǔ yí。

寄宗玉弟

徐瑞

日长独坐耿相思,每报平安慰我饥。rì zhǎng dú zuò gěng xiāng sī,měi bào píng ān wèi wǒ jī。
举动岂知遭齿舌,送迎谁念用符移。jǔ dòng qǐ zhī zāo chǐ shé,sòng yíng shuí niàn yòng fú yí。
转丸鸣镝应无滞,絅锦韬旌未是痴。zhuǎn wán míng dī yīng wú zhì,jiōng jǐn tāo jīng wèi shì chī。
更着加餐题纸背,晚成在子莫忧迟。gèng zhe jiā cān tí zhǐ bèi,wǎn chéng zài zi mò yōu chí。

偶题

徐瑞

陶公恒得法外意,张颠独悟书中神。táo gōng héng dé fǎ wài yì,zhāng diān dú wù shū zhōng shén。
口耳不到方是妙,言动可拟皆非真。kǒu ěr bù dào fāng shì miào,yán dòng kě nǐ jiē fēi zhēn。
寒泉泠泠出空谷,幽鸟亹亹鸣阳春。hán quán líng líng chū kōng gǔ,yōu niǎo wěi wěi míng yáng chūn。
政索解人不可得,举似俗子翻成嗔。zhèng suǒ jiě rén bù kě dé,jǔ shì sú zi fān chéng chēn。

余与仲退读书山间壬午至戊子无一日相舍己丑仲退去此余亦连年忧患回首已九寒暑念此乐不可复得感慨不已作字寄仲退觊其蚤赋归来也

徐瑞

独听松风度九夏,两鬓无情生二毛。dú tīng sōng fēng dù jiǔ xià,liǎng bìn wú qíng shēng èr máo。
渠侬翰墨流声远,老我山林畜眼高。qú nóng hàn mò liú shēng yuǎn,lǎo wǒ shān lín chù yǎn gāo。
往日相从不知乐,只今说梦竟徒劳。wǎng rì xiāng cóng bù zhī lè,zhǐ jīn shuō mèng jìng tú láo。
男儿肯受人拘束,相见频频赋大刀。nán ér kěn shòu rén jū shù,xiāng jiàn pín pín fù dà dāo。

自省

徐瑞

闭阁焚香一欠伸,晴窗如镜暖如春。bì gé fén xiāng yī qiàn shēn,qíng chuāng rú jìng nuǎn rú chūn。
平生自有会心处,后世岂无知我人。píng shēng zì yǒu huì xīn chù,hòu shì qǐ wú zhī wǒ rén。
漫注虫鱼消白日,莫缘蛮触丧天真。màn zhù chóng yú xiāo bái rì,mò yuán mán chù sàng tiān zhēn。
客来指点墙东柏,雪压风欺色转新。kè lái zhǐ diǎn qiáng dōng bǎi,xuě yā fēng qī sè zhuǎn xīn。

仲退示芳洲闲居律诗三首并示和章次韵寄芳洲一笑并简仲退

徐瑞

契阔难逢笑口开,溪云山雨首频回。qì kuò nán féng xiào kǒu kāi,xī yún shān yǔ shǒu pín huí。
未能千橘为身计,尚笑三槐待子栽。wèi néng qiān jú wèi shēn jì,shàng xiào sān huái dài zi zāi。
我道从来高勇退,君诗况自耻嗟来。wǒ dào cóng lái gāo yǒng tuì,jūn shī kuàng zì chǐ jiē lái。
有亲可养人生乐,拚取馀年学老莱。yǒu qīn kě yǎng rén shēng lè,pàn qǔ yú nián xué lǎo lái。

仲退示芳洲闲居律诗三首并示和章次韵寄芳洲一笑并简仲退

徐瑞

老子文章兴尚狂,看花可复梦名场。lǎo zi wén zhāng xīng shàng kuáng,kàn huā kě fù mèng míng chǎng。
谁怜用意平生苦,欲俟知音来世长。shuí lián yòng yì píng shēng kǔ,yù qí zhī yīn lái shì zhǎng。
郢俗但能听下里,骚人更待赋高唐。yǐng sú dàn néng tīng xià lǐ,sāo rén gèng dài fù gāo táng。
年来颇欲焚吾砚,蓑笠田间百念忘。nián lái pǒ yù fén wú yàn,suō lì tián jiān bǎi niàn wàng。

仲退示芳洲闲居律诗三首并示和章次韵寄芳洲一笑并简仲退

徐瑞

翟公莫厌雀罗门,杜老甘居独树村。dí gōng mò yàn què luó mén,dù lǎo gān jū dú shù cūn。
谔谔固应贤唯唯,昭昭元不似昏昏。è è gù yīng xián wéi wéi,zhāo zhāo yuán bù shì hūn hūn。
穷居有分行吾意,君子观人论所存。qióng jū yǒu fēn xíng wú yì,jūn zi guān rén lùn suǒ cún。
未必钟期旷千载,兴来一再抚桐孙。wèi bì zhōng qī kuàng qiān zài,xīng lái yī zài fǔ tóng sūn。

读仲退和胡秀才诗有感斯文用韵

徐瑞

文章圣处无谁语,独立苍茫祇屡膑。wén zhāng shèng chù wú shuí yǔ,dú lì cāng máng qí lǚ bìn。
从渠高眼空四海,自古名家能几人。cóng qú gāo yǎn kōng sì hǎi,zì gǔ míng jiā néng jǐ rén。
爱乌怒蟹言何浅,画虎雕龙技漫新。ài wū nù xiè yán hé qiǎn,huà hǔ diāo lóng jì màn xīn。
吾道澹成终隽永,莫矜盛气怨私贫。wú dào dàn chéng zhōng juàn yǒng,mò jīn shèng qì yuàn sī pín。

次韵寄题严氏寻古斋

徐瑞

马图龟画未是易,龙文鸟章岂其书。mǎ tú guī huà wèi shì yì,lóng wén niǎo zhāng qǐ qí shū。
能穷有象有数外,始识无声无臭初。néng qióng yǒu xiàng yǒu shù wài,shǐ shí wú shēng wú chòu chū。
身从浩劫得所赋,神游太虚以为居。shēn cóng hào jié dé suǒ fù,shén yóu tài xū yǐ wèi jū。
吾人寻古傥悟此,以后观今非古与。wú rén xún gǔ tǎng wù cǐ,yǐ hòu guān jīn fēi gǔ yǔ。

次韵金壁夫见寄

徐瑞

万缘勘破等飞烟,习气消除得圣颠。wàn yuán kān pò děng fēi yān,xí qì xiāo chú dé shèng diān。
扑满无情又佚老,鸱夷有味可留年。pū mǎn wú qíng yòu yì lǎo,chī yí yǒu wèi kě liú nián。
美人渺渺空勤梦,吾道悠悠莫问天。měi rén miǎo miǎo kōng qín mèng,wú dào yōu yōu mò wèn tiān。
上界从来足官府,山林自好更求仙。shàng jiè cóng lái zú guān fǔ,shān lín zì hǎo gèng qiú xiān。

二月廿九日收宗玉弟京口书还家有日喜而赋诗

徐瑞

半岁无书界我胸,短蓬念汝过残冬。bàn suì wú shū jiè wǒ xiōng,duǎn péng niàn rǔ guò cán dōng。
官情但可京口酒,客梦应随浮玉钟。guān qíng dàn kě jīng kǒu jiǔ,kè mèng yīng suí fú yù zhōng。
弃纵向来缘底事,妍妆今日为谁容。qì zòng xiàng lái yuán dǐ shì,yán zhuāng jīn rì wèi shuí róng。
书来剩喜归期近,伴我清吟倚老松。shū lái shèng xǐ guī qī jìn,bàn wǒ qīng yín yǐ lǎo sōng。

壬寅和谢拙逸寄芳洲韵

徐瑞

尘埃野马谩劳形,远想高标愧此生。chén āi yě mǎ mán láo xíng,yuǎn xiǎng gāo biāo kuì cǐ shēng。
已许过从陪杖屦,敢辞来往涉途程。yǐ xǔ guò cóng péi zhàng jù,gǎn cí lái wǎng shè tú chéng。
幔亭山色长如画,破衲秋风自有情。màn tíng shān sè zhǎng rú huà,pò nà qiū fēng zì yǒu qíng。
更待焚香参太极,朱弦端为发奇声。gèng dài fén xiāng cān tài jí,zhū xián duān wèi fā qí shēng。

正月十五

徐瑞

敲门惊怪有此客,清似金茎秋露盘。qiāo mén jīng guài yǒu cǐ kè,qīng shì jīn jīng qiū lù pán。
名骥已超千里疾,老松甘卧故山寒。míng jì yǐ chāo qiān lǐ jí,lǎo sōng gān wò gù shān hán。
共商今古须臻极,远溯风骚不作难。gòng shāng jīn gǔ xū zhēn jí,yuǎn sù fēng sāo bù zuò nán。
从此频频相料理,案头苜蓿对阑干。cóng cǐ pín pín xiāng liào lǐ,àn tóu mù xu duì lán gàn。

寄徐逢原求墨

徐瑞

北李骨朽呼不起,老石珍藏痴可怜。běi lǐ gǔ xiǔ hū bù qǐ,lǎo shí zhēn cáng chī kě lián。
松身镜面徒外美,犀纹玉质知谁传。sōng shēn jìng miàn tú wài měi,xī wén yù zhì zhī shuí chuán。
古今赏览那复有,举世缪幻何由湔。gǔ jīn shǎng lǎn nà fù yǒu,jǔ shì móu huàn hé yóu jiān。
一螺点漆倘寄我,会见枯笔生春烟。yī luó diǎn qī tǎng jì wǒ,huì jiàn kū bǐ shēng chūn yān。
2561234567»