古诗词

陆丈剑南诗斯远约各赋一首

韩淲

镜湖湖上凉风起,枫叶芦花照窗几。jìng hú hú shàng liáng fēng qǐ,fēng yè lú huā zhào chuāng jǐ。
笔床茶灶连酒壶,炯然目光动秋水。bǐ chuáng chá zào lián jiǔ hú,jiǒng rán mù guāng dòng qiū shuǐ。
平生北固与西江,赢得蚍蜉事訾毁。píng shēng běi gù yǔ xī jiāng,yíng dé pí fú shì zī huǐ。
青城山嘴散关头,岂是甘心放豪侈。qīng chéng shān zuǐ sàn guān tóu,qǐ shì gān xīn fàng háo chǐ。
归来玉阶仅方寸,两路又出将使指。guī lái yù jiē jǐn fāng cùn,liǎng lù yòu chū jiāng shǐ zhǐ。
几回诏节去徘徊,愠色何曾为三已。jǐ huí zhào jié qù pái huái,yùn sè hé céng wèi sān yǐ。
桐庐潇洒非小垒,更向南宫擅词美。tóng lú xiāo sǎ fēi xiǎo lěi,gèng xiàng nán gōng shàn cí měi。
轩渠肯受尘鞅羁,汉庭公卿未知己。xuān qú kěn shòu chén yāng jī,hàn tíng gōng qīng wèi zhī jǐ。
我闲访友于溪居,三叹共读公之书。wǒ xián fǎng yǒu yú xī jū,sān tàn gòng dú gōng zhī shū。
清诗句句律有馀,爱而不见今何如。qīng shī jù jù lǜ yǒu yú,ài ér bù jiàn jīn hé rú。

韩淲

宋信州上饶人,字仲止,号涧泉。韩元吉子。清高绝俗,恬于荣利。入仕不久即归,一意以吟咏为事。与同时赵蕃号章泉者并有诗名,时称二泉。有《涧泉日记》、《涧泉集》。 韩淲的作品>>

猜您喜欢

昌甫寄二绝和韵答之

韩淲

雨绝遥遥何许吟,一封得得乃斯寻。yǔ jué yáo yáo hé xǔ yín,yī fēng dé dé nǎi sī xún。
直教宛转生新意,徒益凄凉老旧心。zhí jiào wǎn zhuǎn shēng xīn yì,tú yì qī liáng lǎo jiù xīn。

和韵

韩淲

珍重骚人和言句,玉缸真若映瓷罂。zhēn zhòng sāo rén hé yán jù,yù gāng zhēn ruò yìng cí yīng。
海棠红点春风里,更约相从酒数行。hǎi táng hóng diǎn chūn fēng lǐ,gèng yuē xiāng cóng jiǔ shù xíng。

和韵

韩淲

春来常苦少晴阳,纵有幽花未肯芳。chūn lái cháng kǔ shǎo qíng yáng,zòng yǒu yōu huā wèi kěn fāng。
不是骚人催唤醒,暖风迟日也无香。bù shì sāo rén cuī huàn xǐng,nuǎn fēng chí rì yě wú xiāng。

和昌甫

韩淲

水南上郭荒凉甚,犹有西轩两首诗。shuǐ nán shàng guō huāng liáng shén,yóu yǒu xī xuān liǎng shǒu shī。
沙草犊鸥眠动处,当时识赏孰能追。shā cǎo dú ōu mián dòng chù,dāng shí shí shǎng shú néng zhuī。

和昌甫

韩淲

涧曲山隈借竹轩,轩虽非旧有前言。jiàn qū shān wēi jiè zhú xuān,xuān suī fēi jiù yǒu qián yán。
断碑零落犹能打,此意微茫仅复存。duàn bēi líng luò yóu néng dǎ,cǐ yì wēi máng jǐn fù cún。

和昌甫

韩淲

人言君方君但方,吕诗尤足照僧房。rén yán jūn fāng jūn dàn fāng,lǚ shī yóu zú zhào sēng fáng。
只今尹记畴能问,我辈怀贤未可忘。zhǐ jīn yǐn jì chóu néng wèn,wǒ bèi huái xián wèi kě wàng。

和昌甫

韩淲

才见云游又打包,何时月下把门敲。cái jiàn yún yóu yòu dǎ bāo,hé shí yuè xià bǎ mén qiāo。
相思白发空千丈,坐对烟林滴露梢。xiāng sī bái fā kōng qiān zhàng,zuò duì yān lín dī lù shāo。

和昌甫

韩淲

行欲方而智欲圆,河东车说已居前。xíng yù fāng ér zhì yù yuán,hé dōng chē shuō yǐ jū qián。
先方之喻斯为美,只恐圆成又不便。xiān fāng zhī yù sī wèi měi,zhǐ kǒng yuán chéng yòu bù biàn。

鲁解元以坡语空山无人水流花开为诗和韵

韩淲

溪山淡淡复溶溶,老觉身闲百念空。xī shān dàn dàn fù róng róng,lǎo jué shēn xián bǎi niàn kōng。
谁把清诗相触拨,又随吟啸醉春风。shuí bǎ qīng shī xiāng chù bō,yòu suí yín xiào zuì chūn fēng。

鲁解元以坡语空山无人水流花开为诗和韵

韩淲

人之老去须甘老,天以闲来莫厌闲。rén zhī lǎo qù xū gān lǎo,tiān yǐ xián lái mò yàn xián。
满树梅开和玉雪,门前流水响空山。mǎn shù méi kāi hé yù xuě,mén qián liú shuǐ xiǎng kōng shān。

鲁解元以坡语空山无人水流花开为诗和韵

韩淲

横斜清浅暗香动,时把心情百样摹。héng xié qīng qiǎn àn xiāng dòng,shí bǎ xīn qíng bǎi yàng mó。
忽忆西湖林处士,此风应笑古来无。hū yì xī hú lín chù shì,cǐ fēng yīng xiào gǔ lái wú。

鲁解元以坡语空山无人水流花开为诗和韵

韩淲

车尘不到世氛远,野水闲花景最新。chē chén bù dào shì fēn yuǎn,yě shuǐ xián huā jǐng zuì xīn。
泛泛空明知我独,故将流影巧随人。fàn fàn kōng míng zhī wǒ dú,gù jiāng liú yǐng qiǎo suí rén。

鲁解元以坡语空山无人水流花开为诗和韵

韩淲

不须更着前村里,且傍衡门看流水。bù xū gèng zhe qián cūn lǐ,qiě bàng héng mén kàn liú shuǐ。
无人涂路横古今,吹尽梅花又梅子。wú rén tú lù héng gǔ jīn,chuī jǐn méi huā yòu méi zi。

鲁解元以坡语空山无人水流花开为诗和韵

韩淲

闲收神观与天游,坐断空山百不留。xián shōu shén guān yǔ tiān yóu,zuò duàn kōng shān bǎi bù liú。
只许梅花恣开落,春归幽涧水风流。zhǐ xǔ méi huā zì kāi luò,chūn guī yōu jiàn shuǐ fēng liú。

鲁解元以坡语空山无人水流花开为诗和韵

韩淲

水流活活水桥斜,清浸梅梢岸底花。shuǐ liú huó huó shuǐ qiáo xié,qīng jìn méi shāo àn dǐ huā。
自与空门了孤绝,肯随游冶入芳华。zì yǔ kōng mén le gū jué,kěn suí yóu yě rù fāng huá。