古诗词

晓发石牛

王铚

匆匆车马出清晨,日淡风微已仲春。cōng cōng chē mǎ chū qīng chén,rì dàn fēng wēi yǐ zhòng chūn。
松竹阴中山未尽,梅花林外有行人。sōng zhú yīn zhōng shān wèi jǐn,méi huā lín wài yǒu xíng rén。

王铚

王铚,生卒年月不详。字性之,自号汝阴老民,世称雪溪先生。高宗建炎四年(1130),纂集太宗以来兵制。绍兴四年(1134)书成,赐名《枢庭备检》。后罢为右承事郎,主管台州崇道观,续上《七朝国史》等。九年,为湖南安抚司参议官。晚年,遭受秦桧的摒斥,避地剡溪山中,日以觞咏自娱。 王铚的作品>>

猜您喜欢

送僧秀游海上诸山

王铚

丈室凝尘锁寂寥,飘然更打衲僧包。zhàng shì níng chén suǒ jì liáo,piāo rán gèng dǎ nà sēng bāo。
春风正满碧溪水,落日偏宜红杏梢。chūn fēng zhèng mǎn bì xī shuǐ,luò rì piān yí hóng xìng shāo。
身外谁非追日杖,法中我是续弦胶。shēn wài shuí fēi zhuī rì zhàng,fǎ zhōng wǒ shì xù xián jiāo。
云山烟海虽深广,未抵安栖一把茅。yún shān yān hǎi suī shēn guǎng,wèi dǐ ān qī yī bǎ máo。

十二月中旬书戴溪亭

王铚

天上东风转斗星,天涯羁客尚飘萍。tiān shàng dōng fēng zhuǎn dòu xīng,tiān yá jī kè shàng piāo píng。
道涂况复经残岁,风雪那堪宿旅亭。dào tú kuàng fù jīng cán suì,fēng xuě nà kān sù lǚ tíng。
春到怯添双鬓白,夜寒愁对一灯青。chūn dào qiè tiān shuāng bìn bái,yè hán chóu duì yī dēng qīng。
残年万古凄凉恨,不计樽前一醉醒。cán nián wàn gǔ qī liáng hèn,bù jì zūn qián yī zuì xǐng。

重赋梅花

王铚

谁言今无返魂香,年年末上开孤芳。shuí yán jīn wú fǎn hún xiāng,nián nián mò shàng kāi gū fāng。
韵高水天冷相照,清极雪月寒交光。yùn gāo shuǐ tiān lěng xiāng zhào,qīng jí xuě yuè hán jiāo guāng。
姑射神仙莹冰骨,水精宫人素霓裳。gū shè shén xiān yíng bīng gǔ,shuǐ jīng gōng rén sù ní shang。
迎年送腊各愁绝,付与世间幽恨长。yíng nián sòng là gè chóu jué,fù yǔ shì jiān yōu hèn zhǎng。

谢史纯夫画连昌宫图顷岁京洛间作此今再观旧本

王铚

笔下春风锦绣浮,花光山影照清流。bǐ xià chūn fēng jǐn xiù fú,huā guāng shān yǐng zhào qīng liú。
唐朝忧乐君新意,洛邑兴衰我旧游。táng cháo yōu lè jūn xīn yì,luò yì xīng shuāi wǒ jiù yóu。
急雨打成今夜梦,孤灯挑动昔年愁。jí yǔ dǎ chéng jīn yè mèng,gū dēng tiāo dòng xī nián chóu。
此身此画俱非实,白发天涯万事休。cǐ shēn cǐ huà jù fēi shí,bái fā tiān yá wàn shì xiū。

寄九峰觉老时自因胜退居

王铚

京江别我正坚冰,拂袖归来道更增。jīng jiāng bié wǒ zhèng jiān bīng,fú xiù guī lái dào gèng zēng。
又见岭梅来驿使,懒将庭柏对谈僧。yòu jiàn lǐng méi lái yì shǐ,lǎn jiāng tíng bǎi duì tán sēng。
半廊冷月溪山雾,一炷幽香殿阁灯。bàn láng lěng yuè xī shān wù,yī zhù yōu xiāng diàn gé dēng。
此亦世间愁绝处,岭猿岁晚哭寒藤。cǐ yì shì jiān chóu jué chù,lǐng yuán suì wǎn kū hán téng。

雪声

王铚

飞满前村夜不知,凭风声与静相宜。fēi mǎn qián cūn yè bù zhī,píng fēng shēng yǔ jìng xiāng yí。
银釭志士诗成后,玉枕佳人梦觉时。yín gāng zhì shì shī chéng hòu,yù zhěn jiā rén mèng jué shí。
乍听打窗投米急,想同糁径落梅迟。zhà tīng dǎ chuāng tóu mǐ jí,xiǎng tóng sǎn jìng luò méi chí。
孤舟曾向江湖宿,清入寒芦韵更奇。gū zhōu céng xiàng jiāng hú sù,qīng rù hán lú yùn gèng qí。

梅花

王铚

孤高来处自天人,末上常先万物新。gū gāo lái chù zì tiān rén,mò shàng cháng xiān wàn wù xīn。
不有大寒风气势,难开小朵玉精神。bù yǒu dà hán fēng qì shì,nán kāi xiǎo duǒ yù jīng shén。
冰溪影斗斜斜月,粉镜妆成澹澹春。bīng xī yǐng dòu xié xié yuè,fěn jìng zhuāng chéng dàn dàn chūn。
直伴东风到青子,多情不逐雪成尘。zhí bàn dōng fēng dào qīng zi,duō qíng bù zhú xuě chéng chén。

梅花

王铚

古称秀色若堪餐,冷艳幽香画更难。gǔ chēng xiù sè ruò kān cān,lěng yàn yōu xiāng huà gèng nán。
草木尽枯风正恶,雪霜初霁月偏寒。cǎo mù jǐn kū fēng zhèng è,xuě shuāng chū jì yuè piān hán。
须知净几明窗见,不似苍山迥野看。xū zhī jìng jǐ míng chuāng jiàn,bù shì cāng shān jiǒng yě kàn。
羌笛一声悲落尽,伤心何待百花残。qiāng dí yī shēng bēi luò jǐn,shāng xīn hé dài bǎi huā cán。

临海僧珂公出梅花诗和其韵

王铚

天公飞雪斗梅英,未有东风便有情。tiān gōng fēi xuě dòu méi yīng,wèi yǒu dōng fēng biàn yǒu qíng。
竹里藏春春不觉,水边见月月羞明。zhú lǐ cáng chūn chūn bù jué,shuǐ biān jiàn yuè yuè xiū míng。
神人自惜迷姑射,天女何妨伴净名。shén rén zì xī mí gū shè,tiān nǚ hé fáng bàn jìng míng。
第一花中拈实相,谈禅说法大修行。dì yī huā zhōng niān shí xiāng,tán chán shuō fǎ dà xiū xíng。

姜山通阇黎真骨归塔以诗送之

王铚

空门龙象道高升,坐使山川胜气增。kōng mén lóng xiàng dào gāo shēng,zuò shǐ shān chuān shèng qì zēng。
天道不言成四运,人间无处证三乘。tiān dào bù yán chéng sì yùn,rén jiān wú chù zhèng sān chéng。
云深尚有游山客,烟冷空馀礼塔僧。yún shēn shàng yǒu yóu shān kè,yān lěng kōng yú lǐ tǎ sēng。
一苇莫嗟成万古,幻身来往本何曾。yī wěi mò jiē chéng wàn gǔ,huàn shēn lái wǎng běn hé céng。

剡溪月下泛舟

王铚

岁残清夜一溪澄,更爱千峰霁月升。suì cán qīng yè yī xī chéng,gèng ài qiān fēng jì yuè shēng。
天地高低银色界,山川表里玉壶冰。tiān dì gāo dī yín sè jiè,shān chuān biǎo lǐ yù hú bīng。
裘单拥火宜无倦,石响舟行恐不胜。qiú dān yōng huǒ yí wú juàn,shí xiǎng zhōu xíng kǒng bù shèng。
休数兴来并兴尽,兹游今古亦何曾。xiū shù xīng lái bìng xīng jǐn,zī yóu jīn gǔ yì hé céng。

送黄生还临安

王铚

旧事恍如前后身,龙门四纪更情亲。jiù shì huǎng rú qián hòu shēn,lóng mén sì jì gèng qíng qīn。
茅庐惊叹见斯客,天马超腾感似人。máo lú jīng tàn jiàn sī kè,tiān mǎ chāo téng gǎn shì rén。
三径草荒残岁雨,一枝梅作渡江春。sān jìng cǎo huāng cán suì yǔ,yī zhī méi zuò dù jiāng chūn。
莫言胡越方成别,才隔云涛莫问津。mò yán hú yuè fāng chéng bié,cái gé yún tāo mò wèn jīn。

再和雪声

王铚

天上威仪地岂知,六花寒路夜偏宜。tiān shàng wēi yí dì qǐ zhī,liù huā hán lù yè piān yí。
半空环佩朝元罢,满地珠玑按舞时。bàn kōng huán pèi cháo yuán bà,mǎn dì zhū jī àn wǔ shí。
簌簌初随风更急,萧萧却杂霰俱迟。sù sù chū suí fēng gèng jí,xiāo xiāo què zá xiàn jù chí。
房公松竹分清俗,除却天声总未奇。fáng gōng sōng zhú fēn qīng sú,chú què tiān shēng zǒng wèi qí。

舟行扶病访王文孺曜庵且蒙和赐佳章次韵为别

王铚

西风过雨冷孤云,客路衰骸与病亲。xī fēng guò yǔ lěng gū yún,kè lù shuāi hái yǔ bìng qīn。
烟渚好横今夜笛,云林还忆旧时人。yān zhǔ hǎo héng jīn yè dí,yún lín hái yì jiù shí rén。
凌空丹药传岩客,照水红莲赋洛神。líng kōng dān yào chuán yán kè,zhào shuǐ hóng lián fù luò shén。
老泪数行伤别尽,自怜无可更沾巾。lǎo lèi shù xíng shāng bié jǐn,zì lián wú kě gèng zhān jīn。

九月二十七日与客游龙山

王铚

野服芒鞋步步同,天寒酒薄客情浓。yě fú máng xié bù bù tóng,tiān hán jiǔ báo kè qíng nóng。
身如萍水同千里,路入烟萝更几重。shēn rú píng shuǐ tóng qiān lǐ,lù rù yān luó gèng jǐ zhòng。
沧海清江共今古,黄花红叶杂秋冬。cāng hǎi qīng jiāng gòng jīn gǔ,huáng huā hóng yè zá qiū dōng。
暝云自与千峰合,送我归鞍寺寺钟。míng yún zì yǔ qiān fēng hé,sòng wǒ guī ān sì sì zhōng。
1301234567»