古诗词

送王道元运判致政归潜皖

王铚

好山如幽人,深绝常避地。hǎo shān rú yōu rén,shēn jué cháng bì dì。
潜峰独呈露,孤立信奇最。qián fēng dú chéng lù,gū lì xìn qí zuì。
高拥一峰寒,缥缈乱云气。gāo yōng yī fēng hán,piāo miǎo luàn yún qì。
万古招行人,谁与赏心会。wàn gǔ zhāo xíng rén,shuí yǔ shǎng xīn huì。
我公实仙才,昆阆失品次。wǒ gōng shí xiān cái,kūn láng shī pǐn cì。
挽公青霞襟,来作绣衣使。wǎn gōng qīng xiá jīn,lái zuò xiù yī shǐ。
终寻汗漫游,高举九霄外。zhōng xún hàn màn yóu,gāo jǔ jiǔ xiāo wài。
行色开画图,秋容掩新霁。xíng sè kāi huà tú,qiū róng yǎn xīn jì。
造化为我娱,神超物无累。zào huà wèi wǒ yú,shén chāo wù wú lèi。
我穷知音稀,与世久无味。wǒ qióng zhī yīn xī,yǔ shì jiǔ wú wèi。
落叶扫不禁,岁月水东逝。luò yè sǎo bù jìn,suì yuè shuǐ dōng shì。
愁作送公诗,出门更何诣。chóu zuò sòng gōng shī,chū mén gèng hé yì。
赠言词亦贫,无以报高谊。zèng yán cí yì pín,wú yǐ bào gāo yì。
野宿慎衣裘,寒霜方夜坠。yě sù shèn yī qiú,hán shuāng fāng yè zhuì。

王铚

王铚,生卒年月不详。字性之,自号汝阴老民,世称雪溪先生。高宗建炎四年(1130),纂集太宗以来兵制。绍兴四年(1134)书成,赐名《枢庭备检》。后罢为右承事郎,主管台州崇道观,续上《七朝国史》等。九年,为湖南安抚司参议官。晚年,遭受秦桧的摒斥,避地剡溪山中,日以觞咏自娱。 王铚的作品>>

猜您喜欢

墨君十咏·霜节

王铚

春花秋月不同时,高节偏于墨色宜。chūn huā qiū yuè bù tóng shí,gāo jié piān yú mò sè yí。
莫遣世间丹绿笔,等闲俗却岁寒枝。mò qiǎn shì jiān dān lǜ bǐ,děng xián sú què suì hán zhī。

墨君十咏·舞月

王铚

江楼月下夜闻歌,不奈忠州刺史何。jiāng lóu yuè xià yè wén gē,bù nài zhōng zhōu cì shǐ hé。
轻袅腰肢更清峭,柳枝何似竹枝多。qīng niǎo yāo zhī gèng qīng qiào,liǔ zhī hé shì zhú zhī duō。

墨君十咏·迸石

王铚

渭水侯多失旧封,平泉池馆乱来空。wèi shuǐ hóu duō shī jiù fēng,píng quán chí guǎn luàn lái kōng。
青青石上何人赏,孤映暮山风雪中。qīng qīng shí shàng hé rén shǎng,gū yìng mù shān fēng xuě zhōng。

墨君十咏·欺雪

王铚

爱竹高风已自贤,兴来更泛剡溪船。ài zhú gāo fēng yǐ zì xián,xīng lái gèng fàn shàn xī chuán。
枝间清响风惊雪,忆得东林夜宿年。zhī jiān qīng xiǎng fēng jīng xuě,yì dé dōng lín yè sù nián。

墨君十咏·雪稍

王铚

第五桥边一径遥,满林野竹立江郊。dì wǔ qiáo biān yī jìng yáo,mǎn lín yě zhú lì jiāng jiāo。
鸳鸯浮破水涵影,翡翠压斜风舞梢。yuān yāng fú pò shuǐ hán yǐng,fěi cuì yā xié fēng wǔ shāo。

墨君十咏·夜风

王铚

倚竹佳人生暮愁,那知情伴夜蝉幽。yǐ zhú jiā rén shēng mù chóu,nà zhī qíng bàn yè chán yōu。
一山风月龙吟罢,声入江云袅袅秋。yī shān fēng yuè lóng yín bà,shēng rù jiāng yún niǎo niǎo qiū。

墨君十咏·忆昔

王铚

匡庐古寺暗松藤,曾宿寒岩最上层。kuāng lú gǔ sì àn sōng téng,céng sù hán yán zuì shàng céng。
火暖炉温四山静,前溪风雪后窗灯。huǒ nuǎn lú wēn sì shān jìng,qián xī fēng xuě hòu chuāng dēng。

春郊

王铚

不断烟芜起暮愁,无穷杨柳拂东流。bù duàn yān wú qǐ mù chóu,wú qióng yáng liǔ fú dōng liú。
一声歌罢香轮去,只有斜阳伴画楼。yī shēng gē bà xiāng lún qù,zhǐ yǒu xié yáng bàn huà lóu。

春郊

王铚

碧飞红断正伤春,万里天涯一病身。bì fēi hóng duàn zhèng shāng chūn,wàn lǐ tiān yá yī bìng shēn。
芳草路长楼百尺,楼中更有凭栏人。fāng cǎo lù zhǎng lóu bǎi chǐ,lóu zhōng gèng yǒu píng lán rén。

晓发石牛

王铚

匆匆车马出清晨,日淡风微已仲春。cōng cōng chē mǎ chū qīng chén,rì dàn fēng wēi yǐ zhòng chūn。
松竹阴中山未尽,梅花林外有行人。sōng zhú yīn zhōng shān wèi jǐn,méi huā lín wài yǒu xíng rén。

山中夜闻风雨

王铚

空山清夜寒无寐,松桧摇声风雨高。kōng shān qīng yè hán wú mèi,sōng guì yáo shēng fēng yǔ gāo。
行尽江湖忘岩壑,犹疑绕屋尽波涛。xíng jǐn jiāng hú wàng yán hè,yóu yí rào wū jǐn bō tāo。

芳草

王铚

会时曾忆梅笼雪,别后常怀月照沙。huì shí céng yì méi lóng xuě,bié hòu cháng huái yuè zhào shā。
到底多情是芳草,长随离恨遍天涯。dào dǐ duō qíng shì fāng cǎo,zhǎng suí lí hèn biàn tiān yá。

晚望

王铚

春浓已伴客愁浓,门掩雨馀江上峰。chūn nóng yǐ bàn kè chóu nóng,mén yǎn yǔ yú jiāng shàng fēng。
莫道夕阳无一事,远颦眉黛更千重。mò dào xī yáng wú yī shì,yuǎn pín méi dài gèng qiān zhòng。

杏花

王铚

玉人半醉晕丰肌,何待武陵花下迷。yù rén bàn zuì yūn fēng jī,hé dài wǔ líng huā xià mí。
记得秋千归后约,黄昏新月粉墙西。jì dé qiū qiān guī hòu yuē,huáng hūn xīn yuè fěn qiáng xī。

杏花

王铚

醉里馀香梦里云,又随风雨去纷纷。zuì lǐ yú xiāng mèng lǐ yún,yòu suí fēng yǔ qù fēn fēn。
人间春色都多少,莫扫残英枉断魂。rén jiān chūn sè dōu duō shǎo,mò sǎo cán yīng wǎng duàn hún。
130«3456789