古诗词

江亭晚望

晁说之

秋色日骎骎,江亭敞宿阴。qiū sè rì qīn qīn,jiāng tíng chǎng sù yīn。
残霞沉浦口,新月出波心。cán xiá chén pǔ kǒu,xīn yuè chū bō xīn。
客恨此时薄,归怀晚岁深。kè hèn cǐ shí báo,guī huái wǎn suì shēn。
邻僧数来往,未肯愧南金。lín sēng shù lái wǎng,wèi kěn kuì nán jīn。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

题长安赵氏园

晁说之

长安池馆郁峥嵘,此地偏多客子情。zhǎng ān chí guǎn yù zhēng róng,cǐ dì piān duō kè zi qíng。
秋晚寒藤侵石瘦,夜深熟果落池惊。qiū wǎn hán téng qīn shí shòu,yè shēn shú guǒ luò chí jīng。
后生解识南山趣,先德元高戎夏声。hòu shēng jiě shí nán shān qù,xiān dé yuán gāo róng xià shēng。
感时暂来添白发,南山曾见汉公卿。gǎn shí zàn lái tiān bái fā,nán shān céng jiàn hàn gōng qīng。

鹿鸣席上送诸先辈诗

晁说之

周室宾兴绮席陈,汉家劝驾礼还申。zhōu shì bīn xīng qǐ xí chén,hàn jiā quàn jià lǐ hái shēn。
鹦迁同谷烟霞喜,鲤化琼林雨露新。yīng qiān tóng gǔ yān xiá xǐ,lǐ huà qióng lín yǔ lù xīn。
日御骎骎须六辔,奎文烨烨自三秦。rì yù qīn qīn xū liù pèi,kuí wén yè yè zì sān qín。
先应沉醉换春色,病守狂吟已觉春。xiān yīng chén zuì huàn chūn sè,bìng shǒu kuáng yín yǐ jué chūn。

谨次知府经略待制韵

晁说之

制胜奇兵不下堂,铅刀何敢齿干将。zhì shèng qí bīng bù xià táng,qiān dāo hé gǎn chǐ gàn jiāng。
肯夸舞暖娇回雪,只念琴寒乞履霜。kěn kuā wǔ nuǎn jiāo huí xuě,zhǐ niàn qín hán qǐ lǚ shuāng。
此日秦郊黄发老,当年汉殿绿衣郎。cǐ rì qín jiāo huáng fā lǎo,dāng nián hàn diàn lǜ yī láng。
徘徊四十年来事,险阻艰难间备尝。pái huái sì shí nián lái shì,xiǎn zǔ jiān nán jiān bèi cháng。

晁说之

笑乐真情岂可无,乐而不笑是何拘。xiào lè zhēn qíng qǐ kě wú,lè ér bù xiào shì hé jū。
日中无事逢棋局,春后有花兼酒壶。rì zhōng wú shì féng qí jú,chūn hòu yǒu huā jiān jiǔ hú。
轻侠儿前抚手掌,滑稽传后抚髭须。qīng xiá ér qián fǔ shǒu zhǎng,huá jī chuán hòu fǔ zī xū。
江南陆后还安否,乞与筇枝使自扶。jiāng nán lù hòu hái ān fǒu,qǐ yǔ qióng zhī shǐ zì fú。

次韵郭帅和杨使者张茶马溪庄诗

晁说之

溪庄吟兴浩如神,不似逢时富贵身。xī zhuāng yín xīng hào rú shén,bù shì féng shí fù guì shēn。
云外黄羊眠竹影,月中赤鲤戏河滨。yún wài huáng yáng mián zhú yǐng,yuè zhōng chì lǐ xì hé bīn。
扬雄奇字情宜密,张令清谈分自亲。yáng xióng qí zì qíng yí mì,zhāng lìng qīng tán fēn zì qīn。
顾我婆娑徒怅望,柴车霜雪未堪巾。gù wǒ pó suō tú chàng wàng,chái chē shuāng xuě wèi kān jīn。

次韵郭帅和杨使者张茶马溪庄诗

晁说之

才气雄豪夙会神,暂劳旌旆远劳身。cái qì xióng háo sù huì shén,zàn láo jīng pèi yuǎn láo shēn。
使华灿烂高秦岭,笔阵纵横落渭滨。shǐ huá càn làn gāo qín lǐng,bǐ zhèn zòng héng luò wèi bīn。
音出琼瑶疲讽诵,韬轻虎豹贵和亲。yīn chū qióng yáo pí fěng sòng,tāo qīng hǔ bào guì hé qīn。
何妨戏作蜂腰句,要看时宜折上巾。hé fáng xì zuò fēng yāo jù,yào kàn shí yí zhé shàng jīn。

奉杨公近蒙答四六状极为精丽

晁说之

博物张公适圣神,经营佐国不谋身。bó wù zhāng gōng shì shèng shén,jīng yíng zuǒ guó bù móu shēn。
一枪采撷朝林下,八骏遨游暮海滨。yī qiāng cǎi xié cháo lín xià,bā jùn áo yóu mù hǎi bīn。
诗就秦州宁独乐,政成周道要相亲。shī jiù qín zhōu níng dú lè,zhèng chéng zhōu dào yào xiāng qīn。
败军污蔑谁哀念,敢谓勤渠问解巾。bài jūn wū miè shuí āi niàn,gǎn wèi qín qú wèn jiě jīn。

喜雨一首呈司录诸公及诸先辈

晁说之

二年七日古人叹,一雨三时此际心。èr nián qī rì gǔ rén tàn,yī yǔ sān shí cǐ jì xīn。
辛苦禜宗诛大厉,欢欣毕宿散群阴。xīn kǔ yǒng zōng zhū dà lì,huān xīn bì sù sàn qún yīn。
无烦钟鼓禽鱼乐,便觉来牟波浪深。wú fán zhōng gǔ qín yú lè,biàn jué lái móu bō làng shēn。
敢恨泥功山下路,且增秀色遍遥岑。gǎn hèn ní gōng shān xià lù,qiě zēng xiù sè biàn yáo cén。

秋思堙郁忽蒙圆机宠示祟

晁说之

秋霜先著白髯翁,始信读书未有功。qiū shuāng xiān zhù bái rán wēng,shǐ xìn dú shū wèi yǒu gōng。
幽恨不随流水去,壮怀每共暮云空。yōu hèn bù suí liú shuǐ qù,zhuàng huái měi gòng mù yún kōng。
敢嗟落叶留无术,但惜巢危死孰从。gǎn jiē luò yè liú wú shù,dàn xī cháo wēi sǐ shú cóng。
赖有高才能作赋,笔端除祟是英雄。lài yǒu gāo cái néng zuò fù,bǐ duān chú suì shì yīng xióng。

谢圆机除祟赋

晁说之

祟鬼当年曾暂解,赋成今日永嘉祥。suì guǐ dāng nián céng zàn jiě,fù chéng jīn rì yǒng jiā xiáng。
无烦铸鼎图群象,可笑时傩逐毕方。wú fán zhù dǐng tú qún xiàng,kě xiào shí nuó zhú bì fāng。
荡涤辞源能澎濞,诛锄笔阵更光芒。dàng dí cí yuán néng pēng bì,zhū chú bǐ zhèn gèng guāng máng。
此身强健馀何事,枉是灵均叹国殇。cǐ shēn qiáng jiàn yú hé shì,wǎng shì líng jūn tàn guó shāng。

亡友陈无己有立春诗云朱门谁送青丝菜下里难酬白雪歌颇为都下诗人所称今日立春诵之而作

晁说之

地下修文几岁郎,尚怜有子已争行。dì xià xiū wén jǐ suì láng,shàng lián yǒu zi yǐ zhēng xíng。
青丝盘到特挥泪,红锦诗馀合断肠。qīng sī pán dào tè huī lèi,hóng jǐn shī yú hé duàn cháng。
安得见予今议论,果谁识子古文章。ān dé jiàn yǔ jīn yì lùn,guǒ shuí shí zi gǔ wén zhāng。
从兹花发知多少,试访彭门旧讲堂。cóng zī huā fā zhī duō shǎo,shì fǎng péng mén jiù jiǎng táng。

和圆机题草虫

晁说之

怒剑无烦起逐蝇,从教小物此冯陵。nù jiàn wú fán qǐ zhú yíng,cóng jiào xiǎo wù cǐ féng líng。
礼加蛙臂何时用,书到蚕头几日能。lǐ jiā wā bì hé shí yòng,shū dào cán tóu jǐ rì néng。
半是苔边徒有感,全收芋处肯生憎。bàn shì tái biān tú yǒu gǎn,quán shōu yù chù kěn shēng zēng。
如椽大笔么么落,愤懑今人终拂膺。rú chuán dà bǐ me me luò,fèn mèn jīn rén zhōng fú yīng。

再和

晁说之

须臾变物止樊蝇,宛转迷人下马陵。xū yú biàn wù zhǐ fán yíng,wǎn zhuǎn mí rén xià mǎ líng。
何处周公勤小物,几时孔子又多能。hé chù zhōu gōng qín xiǎo wù,jǐ shí kǒng zi yòu duō néng。
堇荼自采还堪喜,菅蒯谁从便可憎。jǐn tú zì cǎi hái kān xǐ,jiān kuǎi shuí cóng biàn kě zēng。
一到高堂荣采目,绝胜长道困钩膺。yī dào gāo táng róng cǎi mù,jué shèng zhǎng dào kùn gōu yīng。

圆机游秦州有诗相寄辄次韵作

晁说之

风雨关心一梦难,欲于何地见征鸾。fēng yǔ guān xīn yī mèng nán,yù yú hé dì jiàn zhēng luán。
街亭应念贬三等,垄坻须怜持两端。jiē tíng yīng niàn biǎn sān děng,lǒng chí xū lián chí liǎng duān。
休听鼓鼙参将幕,已惊铅椠误儒冠。xiū tīng gǔ pí cān jiāng mù,yǐ jīng qiān qiàn wù rú guān。
瑶音有底能相寄,不作龙钟俗吏看。yáo yīn yǒu dǐ néng xiāng jì,bù zuò lóng zhōng sú lì kàn。

圆机宠示览先人元祐末廷试初考倡和诗编长句不胜感佩降叹如绅字韵直似刘梦得何幸得之辄复作增来诗之美

晁说之

纷纷既晚宜无恨,尚忆当年献策人。fēn fēn jì wǎn yí wú hèn,shàng yì dāng nián xiàn cè rén。
小子何能初跃马,大臣不肯旧垂绅。xiǎo zi hé néng chū yuè mǎ,dà chén bù kěn jiù chuí shēn。
叔孙处处偏知毁,景监人人总作因。shū sūn chù chù piān zhī huǐ,jǐng jiān rén rén zǒng zuò yīn。
格律摅情如梦得,难禁孤泪湿新春。gé lǜ shū qíng rú mèng dé,nán jìn gū lèi shī xīn chūn。