古诗词

因借书作呈圆机

晁说之

似隐还如吏,山亭何所宜。shì yǐn hái rú lì,shān tíng hé suǒ yí。
遥心回雁阵,倦意结蕉旗。yáo xīn huí yàn zhèn,juàn yì jié jiāo qí。
使檄征钱急,乡书问卜迟。shǐ xí zhēng qián jí,xiāng shū wèn bo chí。
近郊有高士,慎莫道三痴。jìn jiāo yǒu gāo shì,shèn mò dào sān chī。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

次韵久雨甲子日喜晴之作

晁说之

愁霖开霁忽今朝,摩抚为鱼鳞甲消。chóu lín kāi jì hū jīn cháo,mó fǔ wèi yú lín jiǎ xiāo。
灶下黾蛙归枉渚,檐边云雾起丛霄。zào xià mǐn wā guī wǎng zhǔ,yán biān yún wù qǐ cóng xiāo。
已惊病眼能明朗,更喜新诗慰寂寥。yǐ jīng bìng yǎn néng míng lǎng,gèng xǐ xīn shī wèi jì liáo。
莫把阴晴论甲子,请从根本问黎苗。mò bǎ yīn qíng lùn jiǎ zi,qǐng cóng gēn běn wèn lí miáo。

癸未岁余与开封解安行同知定州外县赴二帅上元之集今辛卯明州灯夕公会上见邸报解以大夫知嘉州感旧作寄

晁说之

伊昔中山胜事赊,初当三五便开花。yī xī zhōng shān shèng shì shē,chū dāng sān wǔ biàn kāi huā。
君能选色沉醉倒,我自伤心深感嗟。jūn néng xuǎn sè chén zuì dào,wǒ zì shāng xīn shēn gǎn jiē。
聚散十年逢节序,穷通百态各天涯。jù sàn shí nián féng jié xù,qióng tōng bǎi tài gè tiān yá。
使君绮席谁同乐,莫遣灯花照鬓华。shǐ jūn qǐ xí shuí tóng lè,mò qiǎn dēng huā zhào bìn huá。

引伴宣事惠诗六首过有褒称且及其叔子文之旧辄次韵为诗

晁说之

白发萧条到海滨,秋风邂逅故园人。bái fā xiāo tiáo dào hǎi bīn,qiū fēng xiè hòu gù yuán rén。
三千红锦巧为帐,百万黄金肯买邻。sān qiān hóng jǐn qiǎo wèi zhàng,bǎi wàn huáng jīn kěn mǎi lín。
汉节陆离惊远俗,商歌窈窕会相亲。hàn jié lù lí jīng yuǎn sú,shāng gē yǎo tiǎo huì xiāng qīn。
男儿跃马横戈志,收入诗坛更绝尘。nán ér yuè mǎ héng gē zhì,shōu rù shī tán gèng jué chén。

引伴宣事惠诗六首过有褒称且及其叔子文之旧辄次韵为诗

晁说之

一世凄凉朋友恨,九原涕泪岁时深。yī shì qī liáng péng yǒu hèn,jiǔ yuán tì lèi suì shí shēn。
逢君若自传家法,顾我宁堪话此心。féng jūn ruò zì chuán jiā fǎ,gù wǒ níng kān huà cǐ xīn。
却喜鸡鸣藏丽句,遥看凤阁散层阴。què xǐ jī míng cáng lì jù,yáo kàn fèng gé sàn céng yīn。
几多故旧问衰悴,说似羸师不足擒。jǐ duō gù jiù wèn shuāi cuì,shuō shì léi shī bù zú qín。

九日戏作

晁说之

无高可登无节序,无菊与泛无酒樽。wú gāo kě dēng wú jié xù,wú jú yǔ fàn wú jiǔ zūn。
归计知时凌海岳,伤心成醉迷乾坤。guī jì zhī shí líng hǎi yuè,shāng xīn chéng zuì mí qián kūn。
冥冥烟雨翻愁思,急急风霜若苦言。míng míng yān yǔ fān chóu sī,jí jí fēng shuāng ruò kǔ yán。
安得北人来见我,会须暮出水东门。ān dé běi rén lái jiàn wǒ,huì xū mù chū shuǐ dōng mén。

有感

晁说之

天边鸿雁会高飞,白发婆娑敢庶几。tiān biān hóng yàn huì gāo fēi,bái fā pó suō gǎn shù jǐ。
哭子泪乾心尚折,还山计就事仍非。kū zi lèi qián xīn shàng zhé,hái shān jì jiù shì réng fēi。
交游几处闻捐玦,岩阜何人自采薇。jiāo yóu jǐ chù wén juān jué,yán fù hé rén zì cǎi wēi。
海角再逢残岁雨,懒将梅叶洗征衣。hǎi jiǎo zài féng cán suì yǔ,lǎn jiāng méi yè xǐ zhēng yī。

年年至日常为客

晁说之

年年至日常为客,只此凄凉似古人。nián nián zhì rì cháng wèi kè,zhǐ cǐ qī liáng shì gǔ rén。
忍傍寒江望京国,难将旅雁与心亲。rěn bàng hán jiāng wàng jīng guó,nán jiāng lǚ yàn yǔ xīn qīn。
天涯谁解观云物,弟辈遥怜面玉宸。tiān yá shuí jiě guān yún wù,dì bèi yáo lián miàn yù chén。
自料明年犹俗驾,南京不到到西秦。zì liào míng nián yóu sú jià,nán jīng bù dào dào xī qín。

无那

晁说之

无那客愁翻作乐,寻常闭目暂时开。wú nà kè chóu fān zuò lè,xún cháng bì mù zàn shí kāi。
沉沉月向波心出,渺渺人从天际来。chén chén yuè xiàng bō xīn chū,miǎo miǎo rén cóng tiān jì lái。
莫道一山无积雪,谁家千树落寒梅。mò dào yī shān wú jī xuě,shuí jiā qiān shù luò hán méi。
洛阳故旧吾怜汝,愁绝终朝泥酒杯。luò yáng gù jiù wú lián rǔ,chóu jué zhōng cháo ní jiǔ bēi。

无题

晁说之

身世何如荐福碑,浮沉聊学弄潮儿。shēn shì hé rú jiàn fú bēi,fú chén liáo xué nòng cháo ér。
清风一日令心尽,黄卷三冬漫手披。qīng fēng yī rì lìng xīn jǐn,huáng juǎn sān dōng màn shǒu pī。
梦寐无烦征锦段,笑谈谁敢犯汤池。mèng mèi wú fán zhēng jǐn duàn,xiào tán shuí gǎn fàn tāng chí。
周侯凤德宁减少,所谓春阳或减之。zhōu hóu fèng dé níng jiǎn shǎo,suǒ wèi chūn yáng huò jiǎn zhī。

晁说之

长年何事不悲秋,今日天涯愁复愁。zhǎng nián hé shì bù bēi qiū,jīn rì tiān yá chóu fù chóu。
故国老槐空寂寂,半天归雁自悠悠。gù guó lǎo huái kōng jì jì,bàn tiān guī yàn zì yōu yōu。
故知庾信多清泪,何事陶潜亦白头。gù zhī yǔ xìn duō qīng lèi,hé shì táo qián yì bái tóu。
前日家人带楸叶,求身强健更何求。qián rì jiā rén dài qiū yè,qiú shēn qiáng jiàn gèng hé qiú。

自咏

晁说之

棕篱蕉落贮秋阴,睡足萧然学越吟。zōng lí jiāo luò zhù qiū yīn,shuì zú xiāo rán xué yuè yín。
懒似嵇康初不锻,闲于陶令更无琴。lǎn shì jī kāng chū bù duàn,xián yú táo lìng gèng wú qín。
儿童亦习南朝事,风月应怜北客心。ér tóng yì xí nán cháo shì,fēng yuè yīng lián běi kè xīn。
五世图书幸相逐,鬓毛未许雪霜侵。wǔ shì tú shū xìng xiāng zhú,bìn máo wèi xǔ xuě shuāng qīn。

兴尽

晁说之

兴尽未归增寂寞,却嗟初兴到江城。xīng jǐn wèi guī zēng jì mò,què jiē chū xīng dào jiāng chéng。
春愁不逐杨花散,秋恨还同桂影生。chūn chóu bù zhú yáng huā sàn,qiū hèn hái tóng guì yǐng shēng。
孤学敢期人晤语,危樯何事日峥嵘。gū xué gǎn qī rén wù yǔ,wēi qiáng hé shì rì zhēng róng。
弟兄游宦俱还舍,朝马骖驔禁漏声。dì xiōng yóu huàn jù hái shě,cháo mǎ cān diàn jìn lòu shēng。

有感

晁说之

吏隐两非空百感,涂穷浪迹亦何哉。lì yǐn liǎng fēi kōng bǎi gǎn,tú qióng làng jì yì hé zāi。
波涛远引月华去,风雨常将月色来。bō tāo yuǎn yǐn yuè huá qù,fēng yǔ cháng jiāng yuè sè lái。
孤学有谁同慷慨,独愁无地重徘徊。gū xué yǒu shuí tóng kāng kǎi,dú chóu wú dì zhòng pái huái。
漫谈景德祥符际,几许辞源赋八哀。màn tán jǐng dé xiáng fú jì,jǐ xǔ cí yuán fù bā āi。

落花学义山

晁说之

春来脉脉去轮囷,满地飞英委玉尘。chūn lái mài mài qù lún qūn,mǎn dì fēi yīng wěi yù chén。
荀令香残端有意,石家锦碎更堪珍。xún lìng xiāng cán duān yǒu yì,shí jiā jǐn suì gèng kān zhēn。
目成霄汉星前石,肠断骊驹掌上人。mù chéng xiāo hàn xīng qián shí,cháng duàn lí jū zhǎng shàng rén。
我久飘零本憔悴,为君今日恨轮巾。wǒ jiǔ piāo líng běn qiáo cuì,wèi jūn jīn rì hèn lún jīn。

何事

晁说之

何事千忧自惘然,且看节物异乡边。hé shì qiān yōu zì wǎng rán,qiě kàn jié wù yì xiāng biān。
莺来昨日犹多吃,柳到今朝第几眠。yīng lái zuó rì yóu duō chī,liǔ dào jīn cháo dì jǐ mián。
上巳清明徒颉颃,流觞蹴鞠岂周旋。shàng sì qīng míng tú jié háng,liú shāng cù jū qǐ zhōu xuán。
故知白发因渠得,忍更贪愁忆往年。gù zhī bái fā yīn qú dé,rěn gèng tān chóu yì wǎng nián。