古诗词

和圆机佳作

晁说之

官憎诗过好,人亦忌才多。guān zēng shī guò hǎo,rén yì jì cái duō。
君子自如此,伊人其奈何。jūn zi zì rú cǐ,yī rén qí nài hé。
单裘千日醉,短发百年歌。dān qiú qiān rì zuì,duǎn fā bǎi nián gē。
漫纳新愁泪,终惭带女萝。màn nà xīn chóu lèi,zhōng cán dài nǚ luó。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

高邮书事

晁说之

飘然去国到他乡,昼晷难移夜漏长。piāo rán qù guó dào tā xiāng,zhòu guǐ nán yí yè lòu zhǎng。
自恨旅怀多偪仄,谁教春梦远颠狂。zì hèn lǚ huái duō bī zè,shuí jiào chūn mèng yuǎn diān kuáng。
舒虹荡月明珠过,积雪迷云小稻香。shū hóng dàng yuè míng zhū guò,jī xuě mí yún xiǎo dào xiāng。
双绝兹焉甘作客,只惭不得去勤王。shuāng jué zī yān gān zuò kè,zhǐ cán bù dé qù qín wáng。

三月五日南京梢工来报船经金人残毁之后尚有书籍存者且以二诗为信忽睹高仲夷唱和诗不胜感叹辄用其韵识其事率同赋

晁说之

桃花源上避秦人,岂料渔舟见此身。táo huā yuán shàng bì qín rén,qǐ liào yú zhōu jiàn cǐ shēn。
胡虏杀人掊玉帛,简编破椟委泥尘。hú lǔ shā rén póu yù bó,jiǎn biān pò dú wěi ní chén。
谁施骨肉死生惠,只有皇天后土仁。shuí shī gǔ ròu sǐ shēng huì,zhǐ yǒu huáng tiān hòu tǔ rén。
可保斯文犹未堕,庙堂宜亦用儒臣。kě bǎo sī wén yóu wèi duò,miào táng yí yì yòng rú chén。

和高二偶作长句

晁说之

流落归来少故人,婆娑白发强容身。liú luò guī lái shǎo gù rén,pó suō bái fā qiáng róng shēn。
雷霆能断王敦首,宇宙犹多庾亮尘。léi tíng néng duàn wáng dūn shǒu,yǔ zhòu yóu duō yǔ liàng chén。
以国与盟非所志,在边不战岂其仁。yǐ guó yǔ méng fēi suǒ zhì,zài biān bù zhàn qǐ qí rén。
兼资文武唯高子,谁识中原有虎臣。jiān zī wén wǔ wéi gāo zi,shuí shí zhōng yuán yǒu hǔ chén。

饮酒

晁说之

与君厌苦洛阳尘,望断今朝那得亲。yǔ jūn yàn kǔ luò yáng chén,wàng duàn jīn cháo nà dé qīn。
为问红旗白马客,何如左蔗右螯人。wèi wèn hóng qí bái mǎ kè,hé rú zuǒ zhè yòu áo rén。
醉来无意诛谗鬼,醒后倾身事曲神。zuì lái wú yì zhū chán guǐ,xǐng hòu qīng shēn shì qū shén。
辜负景钟勋业志,杜康庙里作功臣。gū fù jǐng zhōng xūn yè zhì,dù kāng miào lǐ zuò gōng chén。

有喜

晁说之

世事独知谁谓然,衣冠直待见戈鋋。shì shì dú zhī shuí wèi rán,yī guān zhí dài jiàn gē chán。
是非在彼从三刖,忠孝于身必两全。shì fēi zài bǐ cóng sān yuè,zhōng xiào yú shēn bì liǎng quán。
问膳彩衣还仆地,感时谏疏欲干天。wèn shàn cǎi yī hái pū dì,gǎn shí jiàn shū yù gàn tiān。
膻胡猖獗须臾尔,仁泽昭陵亿万年。shān hú chāng jué xū yú ěr,rén zé zhāo líng yì wàn nián。

尚忧

晁说之

建康庾令岂多愁,未识皇恩覆九州。jiàn kāng yǔ lìng qǐ duō chóu,wèi shí huáng ēn fù jiǔ zhōu。
初讶单於陵大汉,重惊猃狁犯宗周。chū yà dān yú líng dà hàn,zhòng jīng xiǎn yǔn fàn zōng zhōu。
今朝不见安边策,前日空多定远侯。jīn cháo bù jiàn ān biān cè,qián rì kōng duō dìng yuǎn hóu。
江海张公漂泊久,即看谠议动前旒。jiāng hǎi zhāng gōng piāo pō jiǔ,jí kàn dǎng yì dòng qián liú。

寄焦山成老高邮滋老

晁说之

他乡卧病白头翁,孤愤犹存涕泪中。tā xiāng wò bìng bái tóu wēng,gū fèn yóu cún tì lèi zhōng。
竹叶有阴唯待月,莲花自殒不须风。zhú yè yǒu yīn wéi dài yuè,lián huā zì yǔn bù xū fēng。
明朝白帝行商令,何日黄麾入汉宫。míng cháo bái dì xíng shāng lìng,hé rì huáng huī rù hàn gōng。
一死等闲无足惜,道人第一莫谈空。yī sǐ děng xián wú zú xī,dào rén dì yī mò tán kōng。

新志

晁说之

前日徒嗟与世违,从今绝世心事微。qián rì tú jiē yǔ shì wéi,cóng jīn jué shì xīn shì wēi。
弥陀印里一身重,梵网经中万古非。mí tuó yìn lǐ yī shēn zhòng,fàn wǎng jīng zhōng wàn gǔ fēi。
元亮胡然兹漫浪,遗民有侣便因依。yuán liàng hú rán zī màn làng,yí mín yǒu lǚ biàn yīn yī。
欣予不负遂初赋,寄愧于颜得所归。xīn yǔ bù fù suì chū fù,jì kuì yú yán dé suǒ guī。

病中思建茶不可得因作呈胡季和

晁说之

新政勤劳俭素中,建溪千焙一毫供。xīn zhèng qín láo jiǎn sù zhōng,jiàn xī qiān bèi yī háo gōng。
人知廉耻苞苴减,运属危原丘壑空。rén zhī lián chǐ bāo jū jiǎn,yùn shǔ wēi yuán qiū hè kōng。
惯以枪旗论胜负,果劳甲胄历危凶。guàn yǐ qiāng qí lùn shèng fù,guǒ láo jiǎ zhòu lì wēi xiōng。
不登王会篇中物,便好从今永绝踪。bù dēng wáng huì piān zhōng wù,biàn hǎo cóng jīn yǒng jué zōng。

感事其一

晁说之

玉仙鸿福最先春,今日枝头历虏尘。yù xiān hóng fú zuì xiān chūn,jīn rì zhī tóu lì lǔ chén。
千里无非逃难客,二年谁是看花人。qiān lǐ wú fēi táo nán kè,èr nián shuí shì kàn huā rén。
偶来水国充饥易,况有儒冠请益频。ǒu lái shuǐ guó chōng jī yì,kuàng yǒu rú guān qǐng yì pín。
天地虽穷吾道在,图书焚尽更重新。tiān dì suī qióng wú dào zài,tú shū fén jǐn gèng zhòng xīn。

次韵二十二弟谢胡以纯饷米

晁说之

十日饥肠吴越客,空将苦泪湿寒烟。shí rì jī cháng wú yuè kè,kōng jiāng kǔ lèi shī hán yān。
吃虚兄弟嗟同病,任死图书愧满船。chī xū xiōng dì jiē tóng bìng,rèn sǐ tú shū kuì mǎn chuán。
饮露求肥真漫与,耕云卒岁更堪怜。yǐn lù qiú féi zhēn màn yǔ,gēng yún zú suì gèng kān lián。
胡家清德今犹尔,顾我穷途一惘然。hú jiā qīng dé jīn yóu ěr,gù wǒ qióng tú yī wǎng rán。

冬至前一日至谷熟遇赵子和大夫

晁说之

盗贼羌胡逐队行,几家避难到荒城。dào zéi qiāng hú zhú duì xíng,jǐ jiā bì nán dào huāng chéng。
也知明日当长至,便望今年可太平。yě zhī míng rì dāng zhǎng zhì,biàn wàng jīn nián kě tài píng。
京国笙歌无寂寞,将军旗鼓耐纵横。jīng guó shēng gē wú jì mò,jiāng jūn qí gǔ nài zòng héng。
钝庵居士全非钝,先我驱车百感生。dùn ān jū shì quán fēi dùn,xiān wǒ qū chē bǎi gǎn shēng。

冬至日涂中

晁说之

海角沙场过冬至,未如今日最伤情。hǎi jiǎo shā chǎng guò dōng zhì,wèi rú jīn rì zuì shāng qíng。
孝王池畔忧胡骑,炀帝河边叹楚兵。xiào wáng chí pàn yōu hú qí,yáng dì hé biān tàn chǔ bīng。
万寿献觞身不与,百城和议泪空横。wàn shòu xiàn shāng shēn bù yǔ,bǎi chéng hé yì lèi kōng héng。
明年高会知何处,击磬焚香毕此生。míng nián gāo huì zhī hé chù,jī qìng fén xiāng bì cǐ shēng。

有感

晁说之

帝室中兴运更赊,如闻庙议尚堪嗟。dì shì zhōng xīng yùn gèng shē,rú wén miào yì shàng kān jiē。
和亲费尽三公力,兵革伤残百姓家。hé qīn fèi jǐn sān gōng lì,bīng gé shāng cán bǎi xìng jiā。
解使亚夫营细柳,却教贾谊傅长沙。jiě shǐ yà fū yíng xì liǔ,què jiào jiǎ yì fù zhǎng shā。
顾予岂是奔亡者,独抱寒枝愧暝鸦。gù yǔ qǐ shì bēn wáng zhě,dú bào hán zhī kuì míng yā。

远戎

晁说之

远戎深入震中原,为问何人守蓟门。yuǎn róng shēn rù zhèn zhōng yuán,wèi wèn hé rén shǒu jì mén。
功业论天初已缪,和亲割地竟难存。gōng yè lùn tiān chū yǐ móu,hé qīn gē dì jìng nán cún。
将军不战喜三北,逐客何堪厌七奔。jiāng jūn bù zhàn xǐ sān běi,zhú kè hé kān yàn qī bēn。
尚有微诚思献策,千行血泪叩天阍。shàng yǒu wēi chéng sī xiàn cè,qiān xíng xuè lèi kòu tiān hūn。