古诗词

余寄和冲弟竹夫人诗并寄子我六首后征其类

晁说之

风流何处有崔卢,委曲此君为我模。fēng liú hé chù yǒu cuī lú,wěi qū cǐ jūn wèi wǒ mó。
草梦枕仙幽意在,烛奴灯婢故情疏。cǎo mèng zhěn xiān yōu yì zài,zhú nú dēng bì gù qíng shū。
偶人飘荡泥何恨,居士神通木漫书。ǒu rén piāo dàng ní hé hèn,jū shì shén tōng mù màn shū。
叶可作冠聊复尔,恨为如意亦何如。yè kě zuò guān liáo fù ěr,hèn wèi rú yì yì hé rú。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

新合柏子香因诵皮日休坐久重焚柏子香辄以其香赠张簿

晁说之

柏子香清谁喜闻,五言句法更清芬。bǎi zi xiāng qīng shuí xǐ wén,wǔ yán jù fǎ gèng qīng fēn。
病仍春困在难久,遣向吟窗起暮云。bìng réng chūn kùn zài nán jiǔ,qiǎn xiàng yín chuāng qǐ mù yún。

送二十二弟入浙

晁说之

世乱还家未有期,汝于何处望京师。shì luàn hái jiā wèi yǒu qī,rǔ yú hé chù wàng jīng shī。
韦郎旧恨今新恨,细学南音寄我诗。wéi láng jiù hèn jīn xīn hèn,xì xué nán yīn jì wǒ shī。

白雁陂

晁说之

白雁陂前淮海思,今朝淮海雁相随。bái yàn bēi qián huái hǎi sī,jīn cháo huái hǎi yàn xiāng suí。
固知怜我飘零甚,忘却青嵩碧颍时。gù zhī lián wǒ piāo líng shén,wàng què qīng sōng bì yǐng shí。

孤雁

晁说之

风驱云卷一身微,慕侣高高急急飞。fēng qū yún juǎn yī shēn wēi,mù lǚ gāo gāo jí jí fēi。
未许高人能远遁,梁王池馆故同归。wèi xǔ gāo rén néng yuǎn dùn,liáng wáng chí guǎn gù tóng guī。

高邮忽见叔易嵩山下所寄绝句次韵和之旧所作不次韵也

晁说之

我忆故人头更白,故人梦我眼犹青。wǒ yì gù rén tóu gèng bái,gù rén mèng wǒ yǎn yóu qīng。
重湖叠浪君知否,正似当年翻水经。zhòng hú dié làng jūn zhī fǒu,zhèng shì dāng nián fān shuǐ jīng。

有客喜予为江东之役者辄效齐梁体

晁说之

翡翠钩寒陪晓月,珊瑚枕净揖高丘。fěi cuì gōu hán péi xiǎo yuè,shān hú zhěn jìng yī gāo qiū。
人间聚散何须问,梦断西陵更送秋。rén jiān jù sàn hé xū wèn,mèng duàn xī líng gèng sòng qiū。

避地

晁说之

久欲为僧避世喧,况当寰海正飞翻。jiǔ yù wèi sēng bì shì xuān,kuàng dāng huán hǎi zhèng fēi fān。
五台自有天台院,处处流通玄妙门。wǔ tái zì yǒu tiān tái yuàn,chù chù liú tōng xuán miào mén。

因客谈湖中大珠作

晁说之

既无武略擒戎虏,又乏文章骋国才。jì wú wǔ lüè qín róng lǔ,yòu fá wén zhāng chěng guó cái。
甓社湖中有明月,可怜不肯入君怀。pì shè hú zhōng yǒu míng yuè,kě lián bù kěn rù jūn huái。

淮海二绝

晁说之

卜钱簇簇怯单单,小妇扬州桥上看。bo qián cù cù qiè dān dān,xiǎo fù yáng zhōu qiáo shàng kàn。
拜鬼求神春更恨,不堪风雨作花寒。bài guǐ qiú shén chūn gèng hèn,bù kān fēng yǔ zuò huā hán。

淮海二绝

晁说之

莫问扬州桃叶生,渡江今日得风晴。mò wèn yáng zhōu táo yè shēng,dù jiāng jīn rì dé fēng qíng。
长沙子弟更相笑,上到隋堤便住营。zhǎng shā zi dì gèng xiāng xiào,shàng dào suí dī biàn zhù yíng。

谢乾明滋老送炒团

晁说之

蓼花散畔轻盈意,炒米团边笑语亲。liǎo huā sàn pàn qīng yíng yì,chǎo mǐ tuán biān xiào yǔ qīn。
多谢稻畦磨衲老,十方撮聚戏闲人。duō xiè dào qí mó nà lǎo,shí fāng cuō jù xì xián rén。

私愿

晁说之

胡尘未动朔云浮,行在多欢见小侯。hú chén wèi dòng shuò yún fú,xíng zài duō huān jiàn xiǎo hóu。
愿保三冬资我乐,更无一事使人愁。yuàn bǎo sān dōng zī wǒ lè,gèng wú yī shì shǐ rén chóu。

谢季和朝议牡丹

晁说之

侍无童子懒焚香,君送花来恨便忘。shì wú tóng zi lǎn fén xiāng,jūn sòng huā lái hèn biàn wàng。
尽日清芬与风竞,熏炉漫使令君狂。jǐn rì qīng fēn yǔ fēng jìng,xūn lú màn shǐ lìng jūn kuáng。

因观刘侍读姚秘丞孙处士平山堂诗寄欧阳公唱和作绝句

晁说之

醉公认得扬州路,堂上平山列酒樽。zuì gōng rèn dé yáng zhōu lù,táng shàng píng shān liè jiǔ zūn。
后日公荣来酩酊,赋诗可但属姚孙。hòu rì gōng róng lái mǐng dīng,fù shī kě dàn shǔ yáo sūn。

予以四韵记陆大夫三高图自谓能省句矣后作绝句增画笔之妙

晁说之

马解驮经度碧空,便令王许伴支公。mǎ jiě tuó jīng dù bì kōng,biàn lìng wáng xǔ bàn zhī gōng。
山童野仆立如石,忘却侬曾在会中。shān tóng yě pū lì rú shí,wàng què nóng céng zài huì zhōng。