古诗词

又依韵一首

晁说之

看去朱轓今已归,问余山郡几多时。kàn qù zhū fān jīn yǐ guī,wèn yú shān jùn jǐ duō shí。
盘绦绫样知能盛,带叶甘香定不衰。pán tāo líng yàng zhī néng shèng,dài yè gān xiāng dìng bù shuāi。
惜别荔枝红发?,恨看山岭碧参差。xī bié lì zhī hóng fā wǒ,hèn kàn shān lǐng bì cān chà。
自怜藉手有何物,学把锄头不用嗤。zì lián jí shǒu yǒu hé wù,xué bǎ chú tóu bù yòng chī。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

有感

晁说之

日日苍黄出畏涂,自怜何事得虚除。rì rì cāng huáng chū wèi tú,zì lián hé shì dé xū chú。
天教豺虎露齿爪,好是哥奴不读书。tiān jiào chái hǔ lù chǐ zhǎo,hǎo shì gē nú bù dú shū。

予今春多入城戏作村

晁说之

蝴蝶催花一夜开,却愁春尽重徘徊。hú dié cuī huā yī yè kāi,què chóu chūn jǐn zhòng pái huái。
我身亦使滕王恨,日日随渠春里来。wǒ shēn yì shǐ téng wáng hèn,rì rì suí qú chūn lǐ lái。

依韵和蔡天启任四明绝句三首时暂来四明便还丹阳颇不乐此后篇为四明解嘲

晁说之

行尽三江失所夸,便教信美岂吾家。xíng jǐn sān jiāng shī suǒ kuā,biàn jiào xìn měi qǐ wú jiā。
却回扬子江头去,看种瓜洲子母瓜。què huí yáng zi jiāng tóu qù,kàn zhǒng guā zhōu zi mǔ guā。

依韵和蔡天启任四明绝句三首时暂来四明便还丹阳颇不乐此后篇为四明解嘲

晁说之

真隐闲从鄮县来,三山仙蕊眼中开。zhēn yǐn xián cóng mào xiàn lái,sān shān xiān ruǐ yǎn zhōng kāi。
此身自有华阳洞,肯学秉阳叹老槐。cǐ shēn zì yǒu huá yáng dòng,kěn xué bǐng yáng tàn lǎo huái。

依韵和蔡天启任四明绝句三首时暂来四明便还丹阳颇不乐此后篇为四明解嘲

晁说之

未识凉风宝殿西,宁惊海角有遗黎。wèi shí liáng fēng bǎo diàn xī,níng jīng hǎi jiǎo yǒu yí lí。
玉筝无日尝瑶柱,金马何人赏木犀。yù zhēng wú rì cháng yáo zhù,jīn mǎ hé rén shǎng mù xī。

秋日有感因诵王元之送文元公诗云追思元白在江东不似晁丞今独步之句戏作

晁说之

三吴山水喜秋风,白蟹青虾甬水东。sān wú shān shuǐ xǐ qiū fēng,bái xiè qīng xiā yǒng shuǐ dōng。
独步晁丞孙子到,谁怜憔悴众人中。dú bù cháo chéng sūn zi dào,shuí lián qiáo cuì zhòng rén zhōng。

偶见司马公休陈无己书简感旧作绝句

晁说之

卓行高文司马陈,当年简牍拂埃尘。zhuó xíng gāo wén sī mǎ chén,dāng nián jiǎn dú fú āi chén。
身名暂振久青冢,见在凄凉海畔身。shēn míng zàn zhèn jiǔ qīng zhǒng,jiàn zài qī liáng hǎi pàn shēn。

书事呈中令长老

晁说之

忆昔中华年少壮,相逢海角意何如。yì xī zhōng huá nián shǎo zhuàng,xiāng féng hǎi jiǎo yì hé rú。
惊人老境便如此,还解同尝橄榄无。jīng rén lǎo jìng biàn rú cǐ,hái jiě tóng cháng gǎn lǎn wú。

书怀二绝句

晁说之

老境才来便辄留,龙门胜韵去悠悠。lǎo jìng cái lái biàn zhé liú,lóng mén shèng yùn qù yōu yōu。
此怀京洛愁无限,更对沧江烟雨愁。cǐ huái jīng luò chóu wú xiàn,gèng duì cāng jiāng yān yǔ chóu。

书怀二绝句

晁说之

古木江亭懒不开,书空自笑兴悠哉。gǔ mù jiāng tíng lǎn bù kāi,shū kōng zì xiào xīng yōu zāi。
苍苔一径浅深遍,知道无人向此来。cāng tái yī jìng qiǎn shēn biàn,zhī dào wú rén xiàng cǐ lái。

叠后

晁说之

病眼终朝更懒开,难输心曲语悠哉。bìng yǎn zhōng cháo gèng lǎn kāi,nán shū xīn qū yǔ yōu zāi。
从教苔径无人到,日日潮声自上来。cóng jiào tái jìng wú rén dào,rì rì cháo shēng zì shàng lái。

次韵和周大书事绝句

晁说之

终日寒斋咏小招,故人轩槛俯溪桥。zhōng rì hán zhāi yǒng xiǎo zhāo,gù rén xuān kǎn fǔ xī qiáo。
可怜不得宣城郡,白日消来恨未消。kě lián bù dé xuān chéng jùn,bái rì xiāo lái hèn wèi xiāo。

答恂阇黎乞浆

晁说之

白头破褐恂阇黎,硬白高谈岂易知。bái tóu pò hè xún dū lí,yìng bái gāo tán qǐ yì zhī。
却喜粟浆如北客,从教薄相笑无奇。què xǐ sù jiāng rú běi kè,cóng jiào báo xiāng xiào wú qí。

谢钱掾

晁说之

论思献纳方自代,海舶鮹人岂识渠。lùn sī xiàn nà fāng zì dài,hǎi bó shāo rén qǐ shí qú。
长啸清风含雪语,怜侬不解读新书。zhǎng xiào qīng fēng hán xuě yǔ,lián nóng bù jiě dú xīn shū。

江上独坐

晁说之

少时曾识京华乐,老得江山怀抱开。shǎo shí céng shí jīng huá lè,lǎo dé jiāng shān huái bào kāi。
风月不谈辜此夕,恨随潮去与潮回。fēng yuè bù tán gū cǐ xī,hèn suí cháo qù yǔ cháo huí。