古诗词

曹仁熙画

晁说之

夫子在川上,悠然叹所逝。fū zi zài chuān shàng,yōu rán tàn suǒ shì。
见逝不见水,身与水不二。jiàn shì bù jiàn shuǐ,shēn yǔ shuǐ bù èr。
天维及地轴,去矣不可制。tiān wéi jí dì zhóu,qù yǐ bù kě zhì。
日月徒劳劳,出入丈赤地。rì yuè tú láo láo,chū rù zhàng chì dì。
莫言此身微,久围待经济。mò yán cǐ shēn wēi,jiǔ wéi dài jīng jì。
或指波涛观,姑在蹄涔内。huò zhǐ bō tāo guān,gū zài tí cén nèi。
后人不及门,有口安足议。hòu rén bù jí mén,yǒu kǒu ān zú yì。
劣得蒙庄周,动与吕梁会。liè dé méng zhuāng zhōu,dòng yǔ lǚ liáng huì。
肇公识前波,不共后波系。zhào gōng shí qián bō,bù gòng hòu bō xì。
庞公桥柱流,奔湍是谁事。páng gōng qiáo zhù liú,bēn tuān shì shuí shì。
熟夸观涛者,八月吴侬戏。shú kuā guān tāo zhě,bā yuè wú nóng xì。
瞪目不敢瞬,睫软蛟鼍噬。dèng mù bù gǎn shùn,jié ruǎn jiāo tuó shì。
多谢曹仁熙,笔端落妙意。duō xiè cáo rén xī,bǐ duān luò miào yì。
欲采甓社珠,于此观粲翠。yù cǎi pì shè zhū,yú cǐ guān càn cuì。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

风雪

晁说之

风雪三冬北,江潮二月时。fēng xuě sān dōng běi,jiāng cháo èr yuè shí。
怪今阿那事,不得作春诗。guài jīn ā nà shì,bù dé zuò chūn shī。

赠童子蚍蜉

晁说之

拂拭方山帽,安排一复巾。fú shì fāng shān mào,ān pái yī fù jīn。
春秋书满架,整整莫因循。chūn qiū shū mǎn jià,zhěng zhěng mò yīn xún。

答童

晁说之

何敢爱筋力,无劳戒励重。hé gǎn ài jīn lì,wú láo jiè lì zhòng。
但当知讳字,闻说是雅中。dàn dāng zhī huì zì,wén shuō shì yǎ zhōng。

题画扇

晁说之

秦秦何处乐,独自托孤枝。qín qín hé chù lè,dú zì tuō gū zhī。
玉粒知无分,清风也自戏。yù lì zhī wú fēn,qīng fēng yě zì xì。

题大年阁路逢僧图

晁说之

关深羁思满,风断绿阴单。guān shēn jī sī mǎn,fēng duàn lǜ yīn dān。
一遇空门侣,那知行路难。yī yù kōng mén lǚ,nà zhī xíng lù nán。

初至鄜州见月

晁说之

此是鄜州月,人间应更无。cǐ shì fū zhōu yuè,rén jiān yīng gèng wú。
欲垂清夜泪,桂影莫扶疏。yù chuí qīng yè lèi,guì yǐng mò fú shū。

送春

晁说之

雨里花开过,愁中燕到迟。yǔ lǐ huā kāi guò,chóu zhōng yàn dào chí。
一春都寂寞,不作送春诗。yī chūn dōu jì mò,bù zuò sòng chūn shī。

复入鄜城南门

晁说之

南走京洛道,羸骖到却回。nán zǒu jīng luò dào,léi cān dào què huí。
只应如幕燕,自有社相催。zhǐ yīng rú mù yàn,zì yǒu shè xiāng cuī。

我屋

晁说之

窈窕吾山好,栏杆我屋宜。yǎo tiǎo wú shān hǎo,lán gān wǒ wū yí。
胡然名未著,不得谢公诗。hú rán míng wèi zhù,bù dé xiè gōng shī。

题杨如晦二画蜀道图

晁说之

山钩树白何年岁,流瀑可听下无地。shān gōu shù bái hé nián suì,liú pù kě tīng xià wú dì。
行人愁绝却无愁,始信宜歌蜀道易。xíng rén chóu jué què wú chóu,shǐ xìn yí gē shǔ dào yì。

题杨如晦二画边鸾雉

晁说之

骇雉丹青人姓边,无花无石自瞿然。hài zhì dān qīng rén xìng biān,wú huā wú shí zì qú rán。
已能倚壁音声绝,何用蹲飞欲上天。yǐ néng yǐ bì yīn shēng jué,hé yòng dūn fēi yù shàng tiān。

钱德载以临江朱玠笔见赠以诗谢之德载与李先之亦相善

晁说之

清江长官空书来,朱玠妙笔空悠哉。qīng jiāng zhǎng guān kōng shū lái,zhū jiè miào bǐ kōng yōu zāi。
恐是怕上万言书,恶嫌并命憎不才。kǒng shì pà shàng wàn yán shū,è xián bìng mìng zēng bù cái。

且遽告行求题其父所作梦记之后

晁说之

前身嵩阳老道士,今日京东蔡秀才。qián shēn sōng yáng lǎo dào shì,jīn rì jīng dōng cài xiù cái。
杜门藏书万馀卷,不知何身得之哉。dù mén cáng shū wàn yú juǎn,bù zhī hé shēn dé zhī zāi。

雪中怀水云馆

晁说之

六出花头万叠波,水云馆前不肯过。liù chū huā tóu wàn dié bō,shuǐ yún guǎn qián bù kěn guò。
玉鸾素面如相语,人间清兴今如何。yù luán sù miàn rú xiāng yǔ,rén jiān qīng xīng jīn rú hé。

和资道登岱顶回

晁说之

蔼蔼天孙作晓岚,为嫌俗骨遣教还。ǎi ǎi tiān sūn zuò xiǎo lán,wèi xián sú gǔ qiǎn jiào hái。
仙儿堕处真堪惜,只在含眸一笑间。xiān ér duò chù zhēn kān xī,zhǐ zài hán móu yī xiào jiān。