古诗词

说之有庭圭真墨一为仪真贼所焚伏蒙二十二叔特以真墨见惠因喜出意表辄赋诗申谢

晁说之

黄瓜忌三摘,吾臂医九折。huáng guā jì sān zhāi,wú bì yī jiǔ zhé。
有如老商胡,何言问折阅。yǒu rú lǎo shāng hú,hé yán wèn zhé yuè。
儿藏廷圭墨,贼火出烈烈。ér cáng tíng guī mò,zéi huǒ chū liè liè。
是时干戈起,髑髅积不血。shì shí gàn gē qǐ,dú lóu jī bù xuè。
宁复有此物,砚北伴白发。níng fù yǒu cǐ wù,yàn běi bàn bái fā。
叔父曰赐汝,可忧百如结。shū fù yuē cì rǔ,kě yōu bǎi rú jié。
矧此微物者,戏剧论巧拙。shěn cǐ wēi wù zhě,xì jù lùn qiǎo zhuō。
拜吾叔父赐,理乱闻一辙。bài wú shū fù cì,lǐ luàn wén yī zhé。
再拜叔父贤,世珍视不屑。zài bài shū fù xián,shì zhēn shì bù xiè。
百拜叔父意,儿学安得辍。bǎi bài shū fù yì,ér xué ān dé chuò。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

江上独坐

晁说之

少时曾识京华乐,老得江山怀抱开。shǎo shí céng shí jīng huá lè,lǎo dé jiāng shān huái bào kāi。
风月不谈辜此夕,恨随潮去与潮回。fēng yuè bù tán gū cǐ xī,hèn suí cháo qù yǔ cháo huí。

偶书

晁说之

京华可望无高楼,闻道故人多白头。jīng huá kě wàng wú gāo lóu,wén dào gù rén duō bái tóu。
此身却似城东柳,惜别伤离不自愁。cǐ shēn què shì chéng dōng liǔ,xī bié shāng lí bù zì chóu。

西风

晁说之

秋风几日过秋关,直访畸孤海上山。qiū fēng jǐ rì guò qiū guān,zhí fǎng jī gū hǎi shàng shān。
为报故山都是旧,可怜留滞不知还。wèi bào gù shān dōu shì jiù,kě lián liú zhì bù zhī hái。

花开未几忽已落尽戏作

晁说之

天涯花信误心期,狼藉残红只往时。tiān yá huā xìn wù xīn qī,láng jí cán hóng zhǐ wǎng shí。
怪底小怜浑不睡,夜深惆怅梦周师。guài dǐ xiǎo lián hún bù shuì,yè shēn chóu chàng mèng zhōu shī。

赠柳三解

晁说之

莫道垂杨管别离,与春离别自依依。mò dào chuí yáng guǎn bié lí,yǔ chūn lí bié zì yī yī。
若教兼有征人恨,只恐鸦儿不肯归。ruò jiào jiān yǒu zhēng rén hèn,zhǐ kǒng yā ér bù kěn guī。

赠柳三解

晁说之

海角那知有宫柳,故园春思尚依依。hǎi jiǎo nà zhī yǒu gōng liǔ,gù yuán chūn sī shàng yī yī。
可怜风韵去人远,一日花开天际飞。kě lián fēng yùn qù rén yuǎn,yī rì huā kāi tiān jì fēi。

赠柳三解

晁说之

桃李那知杨柳恨,故时风雨不依依。táo lǐ nà zhī yáng liǔ hèn,gù shí fēng yǔ bù yī yī。
自从彭泽无人后,青眼虽开心事非。zì cóng péng zé wú rén hòu,qīng yǎn suī kāi xīn shì fēi。

题明王打毬图

晁说之

阊阖千门万户开,三郎沉醉打毬回。chāng hé qiān mén wàn hù kāi,sān láng chén zuì dǎ qiú huí。
九龄已去韩休死,无复明朝谏疏来。jiǔ líng yǐ qù hán xiū sǐ,wú fù míng cháo jiàn shū lái。

从教

晁说之

从教病着探葵减,未放愁攻白发添。cóng jiào bìng zhe tàn kuí jiǎn,wèi fàng chóu gōng bái fā tiān。
欲看落花时入户,风高尽日不垂帘。yù kàn luò huā shí rù hù,fēng gāo jǐn rì bù chuí lián。

咋舌

晁说之

咋舌何堪妾一鸣,三年如梦寄江城。zǎ shé hé kān qiè yī míng,sān nián rú mèng jì jiāng chéng。
春江细雨添清思,渐近归期更有情。chūn jiāng xì yǔ tiān qīng sī,jiàn jìn guī qī gèng yǒu qíng。

暮江

晁说之

南潮胜韵此间无,醉本兰亭强学书。nán cháo shèng yùn cǐ jiān wú,zuì běn lán tíng qiáng xué shū。
人物本朝还可恨,谁传燕老暮江图。rén wù běn cháo hái kě hèn,shuí chuán yàn lǎo mù jiāng tú。

自和因思国史燕穆之传称其知明州革

晁说之

燕公未肯祖虚无,悍俗归仁举国书。yàn gōng wèi kěn zǔ xū wú,hàn sú guī rén jǔ guó shū。
莫道邦人都背德,壁间犹有海潮图。mò dào bāng rén dōu bèi dé,bì jiān yóu yǒu hǎi cháo tú。

欲谈

晁说之

欲谈无应莫吾容,悔不居身可否中。yù tán wú yīng mò wú róng,huǐ bù jū shēn kě fǒu zhōng。
尽日小斋何所乐,芭蕉宜雨竹宜风。jǐn rì xiǎo zhāi hé suǒ lè,bā jiāo yí yǔ zhú yí fēng。

王顺之得子寄二绝次韵报之

晁说之

宾客能谈少傅儿,海中仙果得生迟。bīn kè néng tán shǎo fù ér,hǎi zhōng xiān guǒ dé shēng chí。
自今一落人间后,即见新枝压旧枝。zì jīn yī luò rén jiān hòu,jí jiàn xīn zhī yā jiù zhī。

王顺之得子寄二绝次韵报之

晁说之

茂弘不用长年悲,淮水东流本与期。mào hóng bù yòng zhǎng nián bēi,huái shuǐ dōng liú běn yǔ qī。
一日名驹惊俗眼,奔云老骥敢言衰。yī rì míng jū jīng sú yǎn,bēn yún lǎo jì gǎn yán shuāi。