古诗词

王性之自扬州迁路相访于海陵荷其意厚非平日比赠诗以别

晁说之

九死性命存,乃到海陵仓。jiǔ sǐ xìng mìng cún,nǎi dào hǎi líng cāng。
海陵何所有,麋鹿昼成行。hǎi líng hé suǒ yǒu,mí lù zhòu chéng xíng。
多仓多麋鹿,今也恨难忘。duō cāng duō mí lù,jīn yě hèn nán wàng。
爰从本朝来,人物上国光。yuán cóng běn cháo lái,rén wù shàng guó guāng。
容我迹其间,性之因翱翔。róng wǒ jì qí jiān,xìng zhī yīn áo xiáng。
性之笃忠信,又复能文章。xìng zhī dǔ zhōng xìn,yòu fù néng wén zhāng。
一世所趋附,在眼独不忙。yī shì suǒ qū fù,zài yǎn dú bù máng。
困于州县吏,敛翼弗许张。kùn yú zhōu xiàn lì,liǎn yì fú xǔ zhāng。
蹉跎谁识之,心胆空堂堂。cuō tuó shuí shí zhī,xīn dǎn kōng táng táng。
我不自揆者,荐之三府傍。wǒ bù zì kuí zhě,jiàn zhī sān fǔ bàng。
相公意似顺,众口极雌黄。xiāng gōng yì shì shùn,zhòng kǒu jí cí huáng。
我斥不得容,为子增慨慷。wǒ chì bù dé róng,wèi zi zēng kǎi kāng。
子行群贼中,妻孥道路长。zi xíng qún zéi zhōng,qī nú dào lù zhǎng。
挂帆扬州湾,闻我病在床。guà fān yáng zhōu wān,wén wǒ bìng zài chuáng。
不寻枉渚来,或谓子不刚。bù xún wǎng zhǔ lái,huò wèi zi bù gāng。
活我以简策,饱我非稻粱。huó wǒ yǐ jiǎn cè,bǎo wǒ fēi dào liáng。
告别闽岭去,波浪春风狂。gào bié mǐn lǐng qù,bō làng chūn fēng kuáng。
既欲杀风母,又欲射天狼。jì yù shā fēng mǔ,yòu yù shè tiān láng。
四海俱已震,何处一身藏。sì hǎi jù yǐ zhèn,hé chù yī shēn cáng。
挥泪与之子,关雎哀不伤。huī lèi yǔ zhī zi,guān jū āi bù shāng。
禄山倾社稷,朱泚侮君王。lù shān qīng shè jì,zhū cǐ wǔ jūn wáng。
于今无此孽,但可正皇纲。yú jīn wú cǐ niè,dàn kě zhèng huáng gāng。
文章出号令,忠信被农桑。wén zhāng chū hào lìng,zhōng xìn bèi nóng sāng。
之子抱此器,用之斯民康。zhī zi bào cǐ qì,yòng zhī sī mín kāng。
吴酸宜勉强,无烦忆粟浆。wú suān yí miǎn qiáng,wú fán yì sù jiāng。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

近作小池颇有野意日晚临流吟柳浑独不见慨然有作

晁说之

无波枉渚若堪凭,白露青蘋更可陵。wú bō wǎng zhǔ ruò kān píng,bái lù qīng píng gèng kě líng。
过尽秋风独不见,此时肠断柳吴兴。guò jǐn qiū fēng dú bù jiàn,cǐ shí cháng duàn liǔ wú xīng。

十月初七日入郡涂中作

晁说之

弃臣悠悠朱墨笔,凋年忽忽道涂衣。qì chén yōu yōu zhū mò bǐ,diāo nián hū hū dào tú yī。
博崔赵李久寂寞,乙马甲班谁是非。bó cuī zhào lǐ jiǔ jì mò,yǐ mǎ jiǎ bān shuí shì fēi。

览冀亭榴花

晁说之

长夏清江倚碧岑,人间尘土莫相侵。zhǎng xià qīng jiāng yǐ bì cén,rén jiān chén tǔ mò xiāng qīn。
榴花不得春工力,颜色何如桃杏深。liú huā bù dé chūn gōng lì,yán sè hé rú táo xìng shēn。

读韩退之诗有作

晁说之

万树残英委泥滓,柳花成絮独高飞。wàn shù cán yīng wěi ní zǐ,liǔ huā chéng xù dú gāo fēi。
自怜纤质无人赏,宛转还从洛浦归。zì lián xiān zhì wú rén shǎng,wǎn zhuǎn hái cóng luò pǔ guī。

狂风

晁说之

十日狂风不偶然,未教桃李斗婵娟。shí rì kuáng fēng bù ǒu rán,wèi jiào táo lǐ dòu chán juān。
关西将士曾如此,直入齐宫斩小怜。guān xī jiāng shì céng rú cǐ,zhí rù qí gōng zhǎn xiǎo lián。

和陈叔易见寄

晁说之

终日焚香却袢暑,只此于君愧典刑。zhōng rì fén xiāng què pàn shǔ,zhǐ cǐ yú jūn kuì diǎn xíng。
莫怪殷勤问元朗,此心要自渴沧溟。mò guài yīn qín wèn yuán lǎng,cǐ xīn yào zì kě cāng míng。

闻叔易隐居被召二首

晁说之

处士何人为作牙,尽携猿鹤到京华。chù shì hé rén wèi zuò yá,jǐn xié yuán hè dào jīng huá。
故山岩壑应惆怅,六六峰前只一家。gù shān yán hè yīng chóu chàng,liù liù fēng qián zhǐ yī jiā。

峻极上院

晁说之

山下青青春已归,百花山上正芳菲。shān xià qīng qīng chūn yǐ guī,bǎi huā shān shàng zhèng fāng fēi。
人间颜色易零落,百万千年云锦衣。rén jiān yán sè yì líng luò,bǎi wàn qiān nián yún jǐn yī。

节孝处士徐先生

晁说之

莫怪先生身上贫,眼看外物似浮云。mò guài xiān shēng shēn shàng pín,yǎn kàn wài wù shì fú yún。
房中除却琴棋后,更有门前鹤一群。fáng zhōng chú què qín qí hòu,gèng yǒu mén qián hè yī qún。

政和元年正月一日作

晁说之

元年元日日甲子,从自汉历来有三。yuán nián yuán rì rì jiǎ zi,cóng zì hàn lì lái yǒu sān。
总把皇恩调玉烛,今朝独更觉春酣。zǒng bǎ huáng ēn diào yù zhú,jīn cháo dú gèng jué chūn hān。

早春

晁说之

日日江头骋望频,东风去岁旧相亲。rì rì jiāng tóu chěng wàng pín,dōng fēng qù suì jiù xiāng qīn。
庾郎欲作披香赋,未有花开未是春。yǔ láng yù zuò pī xiāng fù,wèi yǒu huā kāi wèi shì chūn。

闻四明人不喜秋千因作

晁说之

思归未得恨深年,时节清明最可怜。sī guī wèi dé hèn shēn nián,shí jié qīng míng zuì kě lián。
越女腰支胜赵女,平生不敢赛秋千。yuè nǚ yāo zhī shèng zhào nǚ,píng shēng bù gǎn sài qiū qiān。

晁说之

云暗花寒春在否,烟波漠漠不禁愁。yún àn huā hán chūn zài fǒu,yān bō mò mò bù jìn chóu。
此愁肯逐杨花散,常与幽人种白头。cǐ chóu kěn zhú yáng huā sàn,cháng yǔ yōu rén zhǒng bái tóu。

晁说之

无奈愁来欲解携,春光何事亦如迷。wú nài chóu lái yù jiě xié,chūn guāng hé shì yì rú mí。
只应自有人行乐,枉是多情王会稽。zhǐ yīng zì yǒu rén xíng lè,wǎng shì duō qíng wáng huì jī。

寒食书事

晁说之

冷官不易逢寒食,海角风霜剩作寒。lěng guān bù yì féng hán shí,hǎi jiǎo fēng shuāng shèng zuò hán。
杏粥榆羹浑不见,蓬池春色梦中看。xìng zhōu yú gēng hún bù jiàn,péng chí chūn sè mèng zhōng kàn。