古诗词

王性之自扬州迁路相访于海陵荷其意厚非平日比赠诗以别

晁说之

九死性命存,乃到海陵仓。jiǔ sǐ xìng mìng cún,nǎi dào hǎi líng cāng。
海陵何所有,麋鹿昼成行。hǎi líng hé suǒ yǒu,mí lù zhòu chéng xíng。
多仓多麋鹿,今也恨难忘。duō cāng duō mí lù,jīn yě hèn nán wàng。
爰从本朝来,人物上国光。yuán cóng běn cháo lái,rén wù shàng guó guāng。
容我迹其间,性之因翱翔。róng wǒ jì qí jiān,xìng zhī yīn áo xiáng。
性之笃忠信,又复能文章。xìng zhī dǔ zhōng xìn,yòu fù néng wén zhāng。
一世所趋附,在眼独不忙。yī shì suǒ qū fù,zài yǎn dú bù máng。
困于州县吏,敛翼弗许张。kùn yú zhōu xiàn lì,liǎn yì fú xǔ zhāng。
蹉跎谁识之,心胆空堂堂。cuō tuó shuí shí zhī,xīn dǎn kōng táng táng。
我不自揆者,荐之三府傍。wǒ bù zì kuí zhě,jiàn zhī sān fǔ bàng。
相公意似顺,众口极雌黄。xiāng gōng yì shì shùn,zhòng kǒu jí cí huáng。
我斥不得容,为子增慨慷。wǒ chì bù dé róng,wèi zi zēng kǎi kāng。
子行群贼中,妻孥道路长。zi xíng qún zéi zhōng,qī nú dào lù zhǎng。
挂帆扬州湾,闻我病在床。guà fān yáng zhōu wān,wén wǒ bìng zài chuáng。
不寻枉渚来,或谓子不刚。bù xún wǎng zhǔ lái,huò wèi zi bù gāng。
活我以简策,饱我非稻粱。huó wǒ yǐ jiǎn cè,bǎo wǒ fēi dào liáng。
告别闽岭去,波浪春风狂。gào bié mǐn lǐng qù,bō làng chūn fēng kuáng。
既欲杀风母,又欲射天狼。jì yù shā fēng mǔ,yòu yù shè tiān láng。
四海俱已震,何处一身藏。sì hǎi jù yǐ zhèn,hé chù yī shēn cáng。
挥泪与之子,关雎哀不伤。huī lèi yǔ zhī zi,guān jū āi bù shāng。
禄山倾社稷,朱泚侮君王。lù shān qīng shè jì,zhū cǐ wǔ jūn wáng。
于今无此孽,但可正皇纲。yú jīn wú cǐ niè,dàn kě zhèng huáng gāng。
文章出号令,忠信被农桑。wén zhāng chū hào lìng,zhōng xìn bèi nóng sāng。
之子抱此器,用之斯民康。zhī zi bào cǐ qì,yòng zhī sī mín kāng。
吴酸宜勉强,无烦忆粟浆。wú suān yí miǎn qiáng,wú fán yì sù jiāng。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

赠雷僧

晁说之

蓬头冰齿独徘徊,五百年前人姓雷。péng tóu bīng chǐ dú pái huái,wǔ bǎi nián qián rén xìng léi。
为问罗川何处好,笑言京洛总看来。wèi wèn luó chuān hé chù hǎo,xiào yán jīng luò zǒng kàn lái。

赠雷僧

晁说之

东奔西走肯徘徊,言语相残听鼻雷。dōng bēn xī zǒu kěn pái huái,yán yǔ xiāng cán tīng bí léi。
未料此生终作底,可知不为学诗来。wèi liào cǐ shēng zhōng zuò dǐ,kě zhī bù wèi xué shī lái。

赠雷僧

晁说之

留官莫去且徘徊,官有白茶十二雷。liú guān mò qù qiě pái huái,guān yǒu bái chá shí èr léi。
便觉罗川风景好,为渠明日更重来。biàn jué luó chuān fēng jǐng hǎo,wèi qú míng rì gèng zhòng lái。

鄜州人语间有似河朔人处予独知其然盖此本魏之上郡魏人以归秦之三年秦遂称王而不乐为秦民之故其音犹魏也作绝句

晁说之

魏郡归秦秦遂玉,音犹故魏恨难忘。wèi jùn guī qín qín suì yù,yīn yóu gù wèi hèn nán wàng。
谁知我本魏郡士,比汝独思田子方。shuí zhī wǒ běn wèi jùn shì,bǐ rǔ dú sī tián zi fāng。

木末

晁说之

木末仆危不可呼,水滨诗客昔何如。mù mò pū wēi bù kě hū,shuǐ bīn shī kè xī hé rú。
若非此老曾行处,泪涨三川恨有馀。ruò fēi cǐ lǎo céng xíng chù,lèi zhǎng sān chuān hèn yǒu yú。

题弟子问

晁说之

人物昭陵一代倾,墨庄夫子著书成。rén wù zhāo líng yī dài qīng,mò zhuāng fū zi zhù shū chéng。
我生既晚复何恨,解叩青霜钟大鸣。wǒ shēng jì wǎn fù hé hèn,jiě kòu qīng shuāng zhōng dà míng。

题新泉

晁说之

舍北洗山如有待,舍南泉发本无期。shě běi xǐ shān rú yǒu dài,shě nán quán fā běn wú qī。
羁愁尽落清音里,不用骞公读楚辞。jī chóu jǐn luò qīng yīn lǐ,bù yòng qiān gōng dú chǔ cí。

东溪归作

晁说之

忽忽寻春恨已迟,山城浑未有花枝。hū hū xún chūn hèn yǐ chí,shān chéng hún wèi yǒu huā zhī。
东风马上哦新句,却似卢岩缑岭时。dōng fēng mǎ shàng ó xīn jù,què shì lú yán gōu lǐng shí。

书刘仲更春秋灾异后

晁说之

志苦言危凛雪霜,何人敢唤作刘郎。zhì kǔ yán wēi lǐn xuě shuāng,hé rén gǎn huàn zuò liú láng。
休论瑞应夸图牒,羞死当年顾野王。xiū lùn ruì yīng kuā tú dié,xiū sǐ dāng nián gù yě wáng。

山头对花

晁说之

欲脱羁愁暂媾春,花先木末傲难亲。yù tuō jī chóu zàn gòu chūn,huā xiān mù mò ào nán qīn。
无才与作山居赋,遮莫山花处处新。wú cái yǔ zuò shān jū fù,zhē mò shān huā chù chù xīn。

山头对花

晁说之

老欲留春不用忙,却愁花发送春光。lǎo yù liú chūn bù yòng máng,què chóu huā fā sòng chūn guāng。
山头红绽难为媾,年少才高忆谢庄。shān tóu hóng zhàn nán wèi gòu,nián shǎo cái gāo yì xiè zhuāng。

枕上

晁说之

人间百感未能休,欲语无情谩九州。rén jiān bǎi gǎn wèi néng xiū,yù yǔ wú qíng mán jiǔ zhōu。
楼上角声山上月,共人割据一端愁。lóu shàng jiǎo shēng shān shàng yuè,gòng rén gē jù yī duān chóu。

三日

晁说之

只将三日为元巳,准拟流觞不误期。zhǐ jiāng sān rì wèi yuán sì,zhǔn nǐ liú shāng bù wù qī。
惭愧魏人风味好,无穷花蝶漫相思。cán kuì wèi rén fēng wèi hǎo,wú qióng huā dié màn xiāng sī。

三月十一日大阅偶作三绝句

晁说之

儒服未曾看乐战,铁衣且自戏清时。rú fú wèi céng kàn lè zhàn,tiě yī qiě zì xì qīng shí。
春风莫道晚无力,解直天王百尺旗。chūn fēng mò dào wǎn wú lì,jiě zhí tiān wáng bǎi chǐ qí。

三月十一日大阅偶作三绝句

晁说之

风旗且好冈头看,汉马休论塞外期。fēng qí qiě hǎo gāng tóu kàn,hàn mǎ xiū lùn sāi wài qī。
前日将军刘越石,功名不及一篇诗。qián rì jiāng jūn liú yuè shí,gōng míng bù jí yī piān shī。