古诗词

淮南王

晁说之

淮南王,解烧金,胡为黄叶落故林。huái nán wáng,jiě shāo jīn,hú wèi huáng yè luò gù lín。
神仙鼎气覆千里,草木姿媚钟磬音。shén xiān dǐng qì fù qiān lǐ,cǎo mù zī mèi zhōng qìng yīn。
夸诞之语恐难信,傥然安得我登临。kuā dàn zhī yǔ kǒng nán xìn,tǎng rán ān dé wǒ dēng lín。
即今巨盗处处起,天子不贪淮南地。jí jīn jù dào chù chù qǐ,tiān zi bù tān huái nán dì。

晁说之

宋济州巨野人,字以道,一字伯以,自号景迂生。晁端彦子。神宗元丰五年进士。以文章典丽,为苏轼所荐。哲宗元符三年知无极县,上书斥王安石及绍述诸臣政事之非。高宗即位,召授徽猷阁待制兼侍读,以病未赴。晚年信佛。工诗,善画山水。博通五经,尤精于《易》。有《儒言》、《晁氏客语》、《景迂生集》。 晁说之的作品>>

猜您喜欢

上元前再题南庄壁二首

晁说之

苍皇徒步子孙随,倒邑空城失所之。cāng huáng tú bù zi sūn suí,dào yì kōng chéng shī suǒ zhī。
十日不通京国信,一灯谁忆上元时。shí rì bù tōng jīng guó xìn,yī dēng shuí yì shàng yuán shí。
大河难阻金人过,远道休论铁马期。dà hé nán zǔ jīn rén guò,yuǎn dào xiū lùn tiě mǎ qī。
弭难九州宜祭鼎,庆云翔鹤误声诗。mǐ nán jiǔ zhōu yí jì dǐng,qìng yún xiáng hè wù shēng shī。

上元前再题南庄壁二首

晁说之

古今之祸此云奇,倏忽犬戎城下师。gǔ jīn zhī huò cǐ yún qí,shū hū quǎn róng chéng xià shī。
犯阙过于侯景速,劫君更比禄山危。fàn quē guò yú hóu jǐng sù,jié jūn gèng bǐ lù shān wēi。
万方瑞物问何在,五世誓书知谩为。wàn fāng ruì wù wèn hé zài,wǔ shì shì shū zhī mán wèi。
祸难群凶谁首尾,京如狼虎黼狐狸。huò nán qún xiōng shuí shǒu wěi,jīng rú láng hǔ fǔ hú lí。

我昔题南庄壁

晁说之

我昔柴门宜乐只,田园远近亦康哉。wǒ xī chái mén yí lè zhǐ,tián yuán yuǎn jìn yì kāng zāi。
花摇笠顶唱歌去,草塞瓶头沽酒来。huā yáo lì dǐng chàng gē qù,cǎo sāi píng tóu gū jiǔ lái。
白叟披衣论甲子,青禽哺乳占莓苔。bái sǒu pī yī lùn jiǎ zi,qīng qín bǔ rǔ zhàn méi tái。
岂期一日胡尘起,南北东山俱可哀。qǐ qī yī rì hú chén qǐ,nán běi dōng shān jù kě āi。

花石题南庄壁

晁说之

花石倡优乐未央,四维忽绝失皇纲。huā shí chàng yōu lè wèi yāng,sì wéi hū jué shī huáng gāng。
敌人便欲吞邻国,鹤驾知谁从上皇。dí rén biàn yù tūn lín guó,hè jià zhī shuí cóng shàng huáng。
云外安妃情已断,尘中仙伯恨空长。yún wài ān fēi qíng yǐ duàn,chén zhōng xiān bó hèn kōng zhǎng。
岂无拨乱济时策,久弃蒿莱不得将。qǐ wú bō luàn jì shí cè,jiǔ qì hāo lái bù dé jiāng。

我生

晁说之

我生初世本尧年,大厉群哇不谓然。wǒ shēng chū shì běn yáo nián,dà lì qún wa bù wèi rán。
方喜神光射天下,忽惊烽火到甘泉。fāng xǐ shén guāng shè tiān xià,hū jīng fēng huǒ dào gān quán。
寺人衮服参岩庙,宫女素衣游市廛。sì rén gǔn fú cān yán miào,gōng nǚ sù yī yóu shì chán。
一道德来千道会,试开言路问群贤。yī dào dé lái qiān dào huì,shì kāi yán lù wèn qún xián。

春晚

晁说之

春晚何为尚絮袍,强寻乐事慰无寥。chūn wǎn hé wèi shàng xù páo,qiáng xún lè shì wèi wú liáo。
锻声不让雨声急,花影争随幡影高。duàn shēng bù ràng yǔ shēng jí,huā yǐng zhēng suí fān yǐng gāo。
莫问糇粮难卒岁,且无甲马在今朝。mò wèn hóu liáng nán zú suì,qiě wú jiǎ mǎ zài jīn cháo。
书成泥首懒?榇,定是苍生不我遭。shū chéng ní shǒu lǎn chèn,dìng shì cāng shēng bù wǒ zāo。

外甥三郎删定和予冠字韵诗极可喜再用其韵作二首韦苏州有外甥赵伉献诗合雅音

晁说之

赵甥诗与雅音合,韦舅宜高进德冠。zhào shēng shī yǔ yǎ yīn hé,wéi jiù yí gāo jìn dé guān。
我到古人良已远,汝承宗姓莫教难。wǒ dào gǔ rén liáng yǐ yuǎn,rǔ chéng zōng xìng mò jiào nán。
传家自喜春秋在,居职应怜翰墨残。chuán jiā zì xǐ chūn qiū zài,jū zhí yīng lián hàn mò cán。
门户人身难相称,衣裳仪观不须叹。mén hù rén shēn nán xiāng chēng,yī shang yí guān bù xū tàn。

外甥三郎删定和予冠字韵诗极可喜再用其韵作二首韦苏州有外甥赵伉献诗合雅音

晁说之

赵妹生儿身七尺,倚天剑称切云冠。zhào mèi shēng ér shēn qī chǐ,yǐ tiān jiàn chēng qiè yún guān。
长人自惜声名达,志士宁令捍格难。zhǎng rén zì xī shēng míng dá,zhì shì níng lìng hàn gé nán。
墨翟商瞿心总厚,司空城旦术何残。mò dí shāng qú xīn zǒng hòu,sī kōng chéng dàn shù hé cán。
还将格律成吟咏,作者应须为尔叹。hái jiāng gé lǜ chéng yín yǒng,zuò zhě yīng xū wèi ěr tàn。

寄城中亲旧

晁说之

苍皇逐客投兰若,傍晓衾寒喜且惊。cāng huáng zhú kè tóu lán ruò,bàng xiǎo qīn hán xǐ qiě jīng。
隐隐似闻开静版,沈沈欲歇读经声。yǐn yǐn shì wén kāi jìng bǎn,shěn shěn yù xiē dú jīng shēng。
好将迟暮此间过,强欲论思何处行。hǎo jiāng chí mù cǐ jiān guò,qiáng yù lùn sī hé chù xíng。
城里有谁能念我,劳渠努力致升平。chéng lǐ yǒu shuí néng niàn wǒ,láo qú nǔ lì zhì shēng píng。

洪泽守闸和二十二弟韵

晁说之

小舟洪泽叹嗟馀,欲说人间孰得如。xiǎo zhōu hóng zé tàn jiē yú,yù shuō rén jiān shú dé rú。
蝙蝠倒悬徒颉顽,猕猴徐步漫趑趄。biān fú dào xuán tú jié wán,mí hóu xú bù màn zī jū。
岁穷云际行求雁,日暮溪头坐羡鱼。suì qióng yún jì xíng qiú yàn,rì mù xī tóu zuò xiàn yú。
何处长风万里浪,龙盘鳌抃蜃楼居。hé chù zhǎng fēng wàn lǐ làng,lóng pán áo biàn shèn lóu jū。

初到高邮

晁说之

避难苍黄处处过,扁舟不复怯风波。bì nán cāng huáng chù chù guò,biǎn zhōu bù fù qiè fēng bō。
禹功淮海施偏少,汉业东南得最多。yǔ gōng huái hǎi shī piān shǎo,hàn yè dōng nán dé zuì duō。
几日兵强令虏退,今年米贱奈予何。jǐ rì bīng qiáng lìng lǔ tuì,jīn nián mǐ jiàn nài yǔ hé。
孙公乡里仍堪住,愁访山斋空薜萝。sūn gōng xiāng lǐ réng kān zhù,chóu fǎng shān zhāi kōng bì luó。

依韵和张姑夫主簿

晁说之

即今时节总堪悲,寒食仍多雨意垂。jí jīn shí jié zǒng kān bēi,hán shí réng duō yǔ yì chuí。
几处垄头飘断纸,谁家碑额仆盘螭。jǐ chù lǒng tóu piāo duàn zhǐ,shuí jiā bēi é pū pán chī。
江湖鱼糁聊为客,儿女来团难疗饥。jiāng hú yú sǎn liáo wèi kè,ér nǚ lái tuán nán liáo jī。
即见胡尘都扫尽,张公诗思更温其。jí jiàn hú chén dōu sǎo jǐn,zhāng gōng shī sī gèng wēn qí。

次韵张姑丈感旧

晁说之

用旧为邦不务新,舜琴何事有埃尘。yòng jiù wèi bāng bù wù xīn,shùn qín hé shì yǒu āi chén。
焚香秘殿期王母,跃马荒郊访异人。fén xiāng mì diàn qī wáng mǔ,yuè mǎ huāng jiāo fǎng yì rén。
尔保丘园为尔土,吾怜盗贼本吾民。ěr bǎo qiū yuán wèi ěr tǔ,wú lián dào zéi běn wú mín。
四愁不及一枝赋,谁许张衡社稷臣。sì chóu bù jí yī zhī fù,shuí xǔ zhāng héng shè jì chén。

次韵张姑丈感旧

晁说之

闻道江头柳色新,可怜不识洛阳尘。wén dào jiāng tóu liǔ sè xīn,kě lián bù shí luò yáng chén。
景龙门外千钟酒,葆箓宫前万国人。jǐng lóng mén wài qiān zhōng jiǔ,bǎo lù gōng qián wàn guó rén。
此日凄凉徒费泪,即时兴复愧遗民。cǐ rì qī liáng tú fèi lèi,jí shí xīng fù kuì yí mín。
浮家逃死知何处,群寇频招未肯臣。fú jiā táo sǐ zhī hé chù,qún kòu pín zhāo wèi kěn chén。

和出郭

晁说之

万斛无多宁贮愁,不如留着寸心忧。wàn hú wú duō níng zhù chóu,bù rú liú zhe cùn xīn yōu。
怕闻天假渔阳骑,莫话春迷炀帝楼。pà wén tiān jiǎ yú yáng qí,mò huà chūn mí yáng dì lóu。
出去暂能欣绿野,归来还是梦沧洲。chū qù zàn néng xīn lǜ yě,guī lái hái shì mèng cāng zhōu。
何人解赏鹪鹩赋,岂但工夫在句头。hé rén jiě shǎng jiāo liáo fù,qǐ dàn gōng fū zài jù tóu。