古诗词

次韵端若再惠长句

周紫芝

功名本是儿时事,过是悬知终少味。gōng míng běn shì ér shí shì,guò shì xuán zhī zhōng shǎo wèi。
向来欲度骅骝前,无命能居百僚底。xiàng lái yù dù huá liú qián,wú mìng néng jū bǎi liáo dǐ。
未容晚辈识风流,顿遣前贤隔生死。wèi róng wǎn bèi shí fēng liú,dùn qiǎn qián xián gé shēng sǐ。
党狱十年犹未开,谗口嚣嚣苦相訾。dǎng yù shí nián yóu wèi kāi,chán kǒu xiāo xiāo kǔ xiāng zī。
且将皮里著阳秋,敢复眼前分浊泚。qiě jiāng pí lǐ zhù yáng qiū,gǎn fù yǎn qián fēn zhuó cǐ。
颜之厚矣终自羞,论少卑之人亦否。yán zhī hòu yǐ zhōng zì xiū,lùn shǎo bēi zhī rén yì fǒu。
路逢俗士呼与言,公独未知其趣耳。lù féng sú shì hū yǔ yán,gōng dú wèi zhī qí qù ěr。
无人为吊楚客魂,谁肯更作将军地。wú rén wèi diào chǔ kè hún,shuí kěn gèng zuò jiāng jūn dì。
此心此语只自知,闻君足音惊且喜。cǐ xīn cǐ yǔ zhǐ zì zhī,wén jūn zú yīn jīng qiě xǐ。
词倾三峡颇壮观,气吞云梦真奇伟。cí qīng sān xiá pǒ zhuàng guān,qì tūn yún mèng zhēn qí wěi。
时从雾豹得一斑,行看飞黄日千里。shí cóng wù bào dé yī bān,xíng kàn fēi huáng rì qiān lǐ。
如君人物尚淹留,此事宁非肉食鄙。rú jūn rén wù shàng yān liú,cǐ shì níng fēi ròu shí bǐ。
枘方虽自与凿乖,瓶竭那知是罍耻。ruì fāng suī zì yǔ záo guāi,píng jié nà zhī shì léi chǐ。
一生恨未识荆州,万事政须咨伯始。yī shēng hèn wèi shí jīng zhōu,wàn shì zhèng xū zī bó shǐ。
忘形已自到尔汝,论事何妨杂嘲戏。wàng xíng yǐ zì dào ěr rǔ,lùn shì hé fáng zá cháo xì。
人生一笑不易得,莫遣征航有归意。rén shēng yī xiào bù yì dé,mò qiǎn zhēng háng yǒu guī yì。

周紫芝

周紫芝(1082-1155),南宋文学家。字少隐,号竹坡居士,宣城(今安徽宣州市)人。绍兴进士。高宗绍兴十五年,为礼、兵部架阁文字。高宗绍兴十七年(1147)为右迪功郎敕令所删定官。历任枢密院编修官、右司员外郎。绍兴二十一年(1151)出知兴国军(治今湖北阳新),后退隐庐山。交游的人物主要有李之仪、吕好问吕本中父子、葛立方以及秦桧等,曾向秦桧父子献谀诗。约卒于绍兴末年。著有《太仓稊米集》、《竹坡诗话》、《竹坡词》。有子周畴。 周紫芝的作品>>

猜您喜欢

次韵罗仲共山村题咏十首

周紫芝

塞北兵戈满,竹西歌吹空。sāi běi bīng gē mǎn,zhú xī gē chuī kōng。
何堪故乡梦,真在白头中。hé kān gù xiāng mèng,zhēn zài bái tóu zhōng。

次韵罗仲共山村题咏十首

周紫芝

两国兵难解,三春花自飞。liǎng guó bīng nán jiě,sān chūn huā zì fēi。
愁因春鸟唤,心逐暮鸿归。chóu yīn chūn niǎo huàn,xīn zhú mù hóng guī。

舟中晚色二绝

周紫芝

望处天仍阔,云边雨未成。wàng chù tiān réng kuò,yún biān yǔ wèi chéng。
秋风莫吹散,留作打篷声。qiū fēng mò chuī sàn,liú zuò dǎ péng shēng。

舟中晚色二绝

周紫芝

风急雨初过,天高日未曛。fēng jí yǔ chū guò,tiān gāo rì wèi xūn。
翠鬟堆晚岫,水墨画秋云。cuì huán duī wǎn xiù,shuǐ mò huà qiū yún。

客许惠木犀而花殊未开三绝

周紫芝

秋雨不肯止,木犀殊未开。qiū yǔ bù kěn zhǐ,mù xī shū wèi kāi。
小斋寒索莫,谁剪一枝来。xiǎo zhāi hán suǒ mò,shuí jiǎn yī zhī lái。

客许惠木犀而花殊未开三绝

周紫芝

黄菊无多子,孤芳正要渠。huáng jú wú duō zi,gū fāng zhèng yào qú。
谁能把秋色,分付木芙蕖。shuí néng bǎ qiū sè,fēn fù mù fú qú。

客许惠木犀而花殊未开三绝

周紫芝

旧日江南路,霜裘晓树间。jiù rì jiāng nán lù,shuāng qiú xiǎo shù jiān。
无香供晏坐,有梦到秋山。wú xiāng gōng yàn zuò,yǒu mèng dào qiū shān。

次韵子绍送春七绝

周紫芝

混沌七窍凿,可恨倏与忽。hùn dùn qī qiào záo,kě hèn shū yǔ hū。
人生寒暑间,万古长出没。rén shēng hán shǔ jiān,wàn gǔ zhǎng chū méi。

次韵子绍送春七绝

周紫芝

孙郎惜春句,平澹古未闻。sūn láng xī chūn jù,píng dàn gǔ wèi wén。
譬如春江波,因春自成纹。pì rú chūn jiāng bō,yīn chūn zì chéng wén。

次韵子绍送春七绝

周紫芝

来禽着青子,红叶护残春。lái qín zhe qīng zi,hóng yè hù cán chūn。
但使风味胜,不愧桃李门。dàn shǐ fēng wèi shèng,bù kuì táo lǐ mén。

次韵子绍送春七绝

周紫芝

微生感年衰,谁能惜春尽。wēi shēng gǎn nián shuāi,shuí néng xī chūn jǐn。
政恐厌黄梅,吴杨出蒸菌。zhèng kǒng yàn huáng méi,wú yáng chū zhēng jūn。

次韵子绍送春七绝

周紫芝

西湖天下胜,咫尺安得往。xī hú tiān xià shèng,zhǐ chǐ ān dé wǎng。
青春不可追,老力亦难强。qīng chūn bù kě zhuī,lǎo lì yì nán qiáng。

次韵子绍送春七绝

周紫芝

招提在南山,共著蜡屐登。zhāo tí zài nán shān,gòng zhù là jī dēng。
世无谢康乐,此事谁复能。shì wú xiè kāng lè,cǐ shì shuí fù néng。

次韵子绍送春七绝

周紫芝

青春不识回,岂但春去闲。qīng chūn bù shí huí,qǐ dàn chūn qù xián。
何以永我日,妙香横博山。hé yǐ yǒng wǒ rì,miào xiāng héng bó shān。

谢吴司户寄舂陵四石

周紫芝

何年山崭岩,化作龙起伏。hé nián shān zhǎn yán,huà zuò lóng qǐ fú。
安得挽天河,著龙吐飞瀑。ān dé wǎn tiān hé,zhù lóng tǔ fēi pù。