古诗词

次韵黄梦及见寄

周紫芝

长卿未老久倦游,家无斗酒不得州。zhǎng qīng wèi lǎo jiǔ juàn yóu,jiā wú dòu jiǔ bù dé zhōu。
平生拙甚屋背鸠,羊头可烂身不侯。píng shēng zhuō shén wū bèi jiū,yáng tóu kě làn shēn bù hóu。
言辄触讳恐转喉,怒逢醉尉常反眸。yán zhé chù huì kǒng zhuǎn hóu,nù féng zuì wèi cháng fǎn móu。
庙堂戛击方鸣球,老人行歌聊饭牛。miào táng jiá jī fāng míng qiú,lǎo rén xíng gē liáo fàn niú。
我贫木奴欠千头,夜长昼短怀百忧。wǒ pín mù nú qiàn qiān tóu,yè zhǎng zhòu duǎn huái bǎi yōu。
岩栖谷汲谁与俦,草木黄落空悲秋。yán qī gǔ jí shuí yǔ chóu,cǎo mù huáng luò kōng bēi qiū。
饥鹰小呼即下韝,老顽不受良工锼。jī yīng xiǎo hū jí xià gōu,lǎo wán bù shòu liáng gōng sōu。
长年憔悴拟四愁,浮生无根同舞沤。zhǎng nián qiáo cuì nǐ sì chóu,fú shēng wú gēn tóng wǔ ōu。
更以外物为赘疣,黄侯皎皎清且修。gèng yǐ wài wù wèi zhuì yóu,huáng hóu jiǎo jiǎo qīng qiě xiū。
怜我南冠如楚囚,落笔衮衮不肯休。lián wǒ nán guān rú chǔ qiú,luò bǐ gǔn gǔn bù kěn xiū。
人物眼前无此流,合持五线裨冕旒。rén wù yǎn qián wú cǐ liú,hé chí wǔ xiàn bì miǎn liú。
姓名下覆黄金瓯,万里一秣看骅骝。xìng míng xià fù huáng jīn ōu,wàn lǐ yī mò kàn huá liú。
去年操瑟不见收,闻君欲买吴江舟。qù nián cāo sè bù jiàn shōu,wén jūn yù mǎi wú jiāng zhōu。
明珠白璧惜暗投,千金价重苦未酬。míng zhū bái bì xī àn tóu,qiān jīn jià zhòng kǔ wèi chóu。
感君尺鲤论绸缪,逝将好我那肯魗。gǎn jūn chǐ lǐ lùn chóu móu,shì jiāng hǎo wǒ nà kěn chǒu。
微吟有句亦复搜,敢撼大树看蚍蜉。wēi yín yǒu jù yì fù sōu,gǎn hàn dà shù kàn pí fú。
元龙气高百尺楼,此而未遇彼则不。yuán lóng qì gāo bǎi chǐ lóu,cǐ ér wèi yù bǐ zé bù。
人虽曰畸天乃侔,会当有驲旌林丘。rén suī yuē jī tiān nǎi móu,huì dāng yǒu rì jīng lín qiū。
钓丝未可归沧洲。diào sī wèi kě guī cāng zhōu。

周紫芝

周紫芝(1082-1155),南宋文学家。字少隐,号竹坡居士,宣城(今安徽宣州市)人。绍兴进士。高宗绍兴十五年,为礼、兵部架阁文字。高宗绍兴十七年(1147)为右迪功郎敕令所删定官。历任枢密院编修官、右司员外郎。绍兴二十一年(1151)出知兴国军(治今湖北阳新),后退隐庐山。交游的人物主要有李之仪、吕好问吕本中父子、葛立方以及秦桧等,曾向秦桧父子献谀诗。约卒于绍兴末年。著有《太仓稊米集》、《竹坡诗话》、《竹坡词》。有子周畴。 周紫芝的作品>>

猜您喜欢

春晚绝句二首

周紫芝

春来白水欲平田,未拆秋千已禁烟。chūn lái bái shuǐ yù píng tián,wèi chāi qiū qiān yǐ jìn yān。
伤雨落花空着地,倚风轻絮解漫天。shāng yǔ luò huā kōng zhe dì,yǐ fēng qīng xù jiě màn tiān。

春晚绝句二首

周紫芝

鸟声时向静中闻,尽日阴晴漫不分。niǎo shēng shí xiàng jìng zhōng wén,jǐn rì yīn qíng màn bù fēn。
庭下落花如落絮,眼前春思似春云。tíng xià luò huā rú luò xù,yǎn qián chūn sī shì chūn yún。

金华老人分老潘点漆墨十月二十三日久雨新霁弄笔北窗戏作此语华严经云须弥山笔大海聚墨不能书写一字法门

周紫芝

老来窗几漫尘埃,谁与潘郎点漆煤。lǎo lái chuāng jǐ màn chén āi,shuí yǔ pān láng diǎn qī méi。
一字法门书不得,又撩风月作诗媒。yī zì fǎ mén shū bù dé,yòu liāo fēng yuè zuò shī méi。

闻雪二首

周紫芝

黄昏雪意未全成,寒入重衾晓更清。huáng hūn xuě yì wèi quán chéng,hán rù zhòng qīn xiǎo gèng qīng。
风里未看穿幕片,梦中先听打窗声。fēng lǐ wèi kàn chuān mù piàn,mèng zhōng xiān tīng dǎ chuāng shēng。

闻雪二首

周紫芝

朔风初唤梦魂回,晓枕时闻急雪来。shuò fēng chū huàn mèng hún huí,xiǎo zhěn shí wén jí xuě lái。
未有春衣堪换酒,明朝谁办送寒杯。wèi yǒu chūn yī kān huàn jiǔ,míng cháo shuí bàn sòng hán bēi。

吴几圣许分蜡梅栽二首

周紫芝

林下幽姿恼杀人,书来分我月黄昏。lín xià yōu zī nǎo shā rén,shū lái fēn wǒ yuè huáng hūn。
杜陵老子堪怜许,枉乞桃栽一百根。dù líng lǎo zi kān lián xǔ,wǎng qǐ táo zāi yī bǎi gēn。

吴几圣许分蜡梅栽二首

周紫芝

越罗新学染宫黄,不著红蓝一点妆。yuè luó xīn xué rǎn gōng huáng,bù zhù hóng lán yī diǎn zhuāng。
移取彩衣歌舞树,莫教晓梦怨馀香。yí qǔ cǎi yī gē wǔ shù,mò jiào xiǎo mèng yuàn yú xiāng。

几圣以三诗寄蜡梅栽次韵

周紫芝

寄将琢玉风前句,剪送和香雪后枝。jì jiāng zuó yù fēng qián jù,jiǎn sòng hé xiāng xuě hòu zhī。
要识此花真面目,细看无色画中诗。yào shí cǐ huā zhēn miàn mù,xì kàn wú sè huà zhōng shī。

几圣以三诗寄蜡梅栽次韵

周紫芝

酿蜜成花此似难,移根深恨老来看。niàng mì chéng huā cǐ shì nán,yí gēn shēn hèn lǎo lái kàn。
丰肌弱骨须调护,可怕寒梢白露团。fēng jī ruò gǔ xū diào hù,kě pà hán shāo bái lù tuán。

几圣以三诗寄蜡梅栽次韵

周紫芝

惯见江边雪样梅,此根常恐自天来。guàn jiàn jiāng biān xuě yàng méi,cǐ gēn cháng kǒng zì tiān lái。
悬知老去醉中眼,便是姚黄花懒开。xuán zhī lǎo qù zuì zhōng yǎn,biàn shì yáo huáng huā lǎn kāi。

韵庄时然徽州山下见梅三绝

周紫芝

冻蕊寒梢也自芳,断桥深坞独闻香。dòng ruǐ hán shāo yě zì fāng,duàn qiáo shēn wù dú wén xiāng。
山中行处花吹面,马上归时诗满囊。shān zhōng xíng chù huā chuī miàn,mǎ shàng guī shí shī mǎn náng。

韵庄时然徽州山下见梅三绝

周紫芝

雪后花开人未归,津亭谁共把寒杯。xuě hòu huā kāi rén wèi guī,jīn tíng shuí gòng bǎ hán bēi。
句中解道梅如雪,梦里可无人似梅。jù zhōng jiě dào méi rú xuě,mèng lǐ kě wú rén shì méi。

韵庄时然徽州山下见梅三绝

周紫芝

春到梅梢雪作堆,庾郎愁眼为谁开。chūn dào méi shāo xuě zuò duī,yǔ láng chóu yǎn wèi shuí kāi。
白龟城里未曾见,徽岭句中浑寄来。bái guī chéng lǐ wèi céng jiàn,huī lǐng jù zhōng hún jì lái。

雪将晴闻梅已有开者

周紫芝

腊雪自知春欲回,冻云元不耐朝晖。là xuě zì zhī chūn yù huí,dòng yún yuán bù nài cháo huī。
便须急买寻山屐,莫放梅花一片飞。biàn xū jí mǎi xún shān jī,mò fàng méi huā yī piàn fēi。

乞蜡梅

周紫芝

老翁真是可怜人,却觅花医病眼昏。lǎo wēng zhēn shì kě lián rén,què mì huā yī bìng yǎn hūn。
乞取疏枝更疏蕊,莫论桃叶又桃根。qǐ qǔ shū zhī gèng shū ruǐ,mò lùn táo yè yòu táo gēn。