古诗词

次韵季共再赋

周紫芝

住作山中居,懒甚不出屋。zhù zuò shān zhōng jū,lǎn shén bù chū wū。
谁知五斗腰,须用作钩曲。shuí zhī wǔ dòu yāo,xū yòng zuò gōu qū。
索米无如何,问舍岂不欲。suǒ mǐ wú rú hé,wèn shě qǐ bù yù。
空怀西溪鱼,红鳞脍寒玉。kōng huái xī xī yú,hóng lín kuài hán yù。
不知坐中山,修眉为谁绿。bù zhī zuò zhōng shān,xiū méi wèi shuí lǜ。
敝裘裹粗缯,随分了寒燠。bì qiú guǒ cū zēng,suí fēn le hán yù。
傥忍作海夫,虽臭亦可逐。tǎng rěn zuò hǎi fū,suī chòu yì kě zhú。
如其不能然,未可叹沉陆。rú qí bù néng rán,wèi kě tàn chén lù。
此事谁当论,唾面恐自速。cǐ shì shuí dāng lùn,tuò miàn kǒng zì sù。
如君秀芝兰,非世闲草木。rú jūn xiù zhī lán,fēi shì xián cǎo mù。
交盖久已倾,谈舌未易缩。jiāo gài jiǔ yǐ qīng,tán shé wèi yì suō。
不知人谓何,此念吾已熟。bù zhī rén wèi hé,cǐ niàn wú yǐ shú。
年来有新游,妙语敌岳麓。nián lái yǒu xīn yóu,miào yǔ dí yuè lù。
县知南屏谦,颇为调茗粥。xiàn zhī nán píng qiān,pǒ wèi diào míng zhōu。
何人馀羊羔,金帐意有属。hé rén yú yáng gāo,jīn zhàng yì yǒu shǔ。
浅斟醉模糊,低唱声断续。qiǎn zhēn zuì mó hú,dī chàng shēng duàn xù。
谁同白傅春,楼下雪中竹。shuí tóng bái fù chūn,lóu xià xuě zhōng zhú。
更题竹上诗,伤神想幽独。gèng tí zhú shàng shī,shāng shén xiǎng yōu dú。
但恐世间求,此乐未容复。dàn kǒng shì jiān qiú,cǐ lè wèi róng fù。
况乃籋云姿,自是千里足。kuàng nǎi niè yún zī,zì shì qiān lǐ zú。
行看锵八鸾,何止刍一束。xíng kàn qiāng bā luán,hé zhǐ chú yī shù。
应怜老病翁,短发悲曲局。yīng lián lǎo bìng wēng,duǎn fā bēi qū jú。

周紫芝

周紫芝(1082-1155),南宋文学家。字少隐,号竹坡居士,宣城(今安徽宣州市)人。绍兴进士。高宗绍兴十五年,为礼、兵部架阁文字。高宗绍兴十七年(1147)为右迪功郎敕令所删定官。历任枢密院编修官、右司员外郎。绍兴二十一年(1151)出知兴国军(治今湖北阳新),后退隐庐山。交游的人物主要有李之仪、吕好问吕本中父子、葛立方以及秦桧等,曾向秦桧父子献谀诗。约卒于绍兴末年。著有《太仓稊米集》、《竹坡诗话》、《竹坡词》。有子周畴。 周紫芝的作品>>

猜您喜欢

次韵赵钤饮次卿家时牡丹盛开而仆不及见

周紫芝

扬子草玄仍有居,河间好事复多书。yáng zi cǎo xuán réng yǒu jū,hé jiān hǎo shì fù duō shū。
独来林下相寻处,醉倒花间得句初。dú lái lín xià xiāng xún chù,zuì dào huā jiān dé jù chū。
人去不知红烂熳,春残忍看绿扶疏。rén qù bù zhī hóng làn màn,chūn cán rěn kàn lǜ fú shū。
明年许作樽前客,准拟篮舆唤阿舒。míng nián xǔ zuò zūn qián kè,zhǔn nǐ lán yú huàn ā shū。

夜读艾子书其尾

周紫芝

万里投荒海一隅,八年蜑子与同居。wàn lǐ tóu huāng hǎi yī yú,bā nián dàn zi yǔ tóng jū。
可怜金殿銮坡日,浑在蛮烟瘴雨馀。kě lián jīn diàn luán pō rì,hún zài mán yān zhàng yǔ yú。
奇怪谁书方朔传,滑稽空著子长书。qí guài shuí shū fāng shuò chuán,huá jī kōng zhù zi zhǎng shū。
不知平日经纶意,晚作儿曹一笑娱。bù zhī píng rì jīng lún yì,wǎn zuò ér cáo yī xiào yú。

雨意甚浓方起而止

周紫芝

欲成冻雨又吹残,香稻垂垂不救乾。yù chéng dòng yǔ yòu chuī cán,xiāng dào chuí chuí bù jiù qián。
谩对醨云讼风伯,还将火伞付炎官。mán duì lí yún sòng fēng bó,hái jiāng huǒ sǎn fù yán guān。
未容涨绿浮烟艇,且看晴云转玉盘。wèi róng zhǎng lǜ fú yān tǐng,qiě kàn qíng yún zhuǎn yù pán。
谁与天工论赤地,尽倾银汉作波澜。shuí yǔ tiān gōng lùn chì dì,jǐn qīng yín hàn zuò bō lán。

次韵赵明叔喜雨不寐

周紫芝

云忽油然雨沛然,黄童白叟尽成颠。yún hū yóu rán yǔ pèi rán,huáng tóng bái sǒu jǐn chéng diān。
唤晴鸠妇鸣屋角,饱水秧孙明稻田。huàn qíng jiū fù míng wū jiǎo,bǎo shuǐ yāng sūn míng dào tián。
御史平冤魂亦喜,弘羊言利死谁怜。yù shǐ píng yuān hún yì xǐ,hóng yáng yán lì sǐ shuí lián。
草玄窗下子扬子,凉入孤灯夜不眠。cǎo xuán chuāng xià zi yáng zi,liáng rù gū dēng yè bù mián。

东坡老人居儋耳尝独游城北过溪观闵客草舍偶得一蒻笠戴归妇女小儿皆笑邑

周紫芝

持节休夸海上苏,前身便是牧羊奴。chí jié xiū kuā hǎi shàng sū,qián shēn biàn shì mù yáng nú。
应嫌朱绂当年梦,故作黄冠一笑娱。yīng xián zhū fú dāng nián mèng,gù zuò huáng guān yī xiào yú。
遗迹与公归物外,清风为我袭庭隅。yí jì yǔ gōng guī wù wài,qīng fēng wèi wǒ xí tíng yú。
凭谁唤起王摩诘,画作东坡戴笠图。píng shuí huàn qǐ wáng mó jí,huà zuò dōng pō dài lì tú。

娄黥庵纳凉

周紫芝

娄黥无骨可封王,生事全凭药一囊。lóu qíng wú gǔ kě fēng wáng,shēng shì quán píng yào yī náng。
闭户翻经头已白,开门延客酒初尝。bì hù fān jīng tóu yǐ bái,kāi mén yán kè jiǔ chū cháng。
竹从春后知无数,花自山来别有香。zhú cóng chūn hòu zhī wú shù,huā zì shān lái bié yǒu xiāng。
未有数椽容我老,聊分一榻借君凉。wèi yǒu shù chuán róng wǒ lǎo,liáo fēn yī tà jiè jūn liáng。

次韵元杰暑中书事

周紫芝

刘郎家世尽名卿,晚岁怜君尚带经。liú láng jiā shì jǐn míng qīng,wǎn suì lián jūn shàng dài jīng。
道在莫嫌榆历历,诗高何愧草青青。dào zài mò xián yú lì lì,shī gāo hé kuì cǎo qīng qīng。
杜门不出人应笑,与世相违我独醒。dù mén bù chū rén yīng xiào,yǔ shì xiāng wéi wǒ dú xǐng。
谁与林塘共清夜,绿荷时照两三萤。shuí yǔ lín táng gòng qīng yè,lǜ hé shí zhào liǎng sān yíng。

东墙橘将熟催以长句

周紫芝

木奴袅袅半垂墙,故恼幽人苦未忙。mù nú niǎo niǎo bàn chuí qiáng,gù nǎo yōu rén kǔ wèi máng。
雨细不妨无赖绿,帘疏时与可怜香。yǔ xì bù fáng wú lài lǜ,lián shū shí yǔ kě lián xiāng。
谁将磊落黄金颗,为赋甘酸白雪囊。shuí jiāng lěi luò huáng jīn kē,wèi fù gān suān bái xuě náng。
只有天公真解事,便须先借满林霜。zhǐ yǒu tiān gōng zhēn jiě shì,biàn xū xiān jiè mǎn lín shuāng。

次韵雷飞卿雪中掉小舟见过

周紫芝

别时江上草离离,相见寒枝欲放梅。bié shí jiāng shàng cǎo lí lí,xiāng jiàn hán zhī yù fàng méi。
目送征鸿天外去,梦惊烟棹雪中来。mù sòng zhēng hóng tiān wài qù,mèng jīng yān zhào xuě zhōng lái。
青云谁料未十里,白发政须同一杯。qīng yún shuí liào wèi shí lǐ,bái fā zhèng xū tóng yī bēi。
老日相逢能有几,春花欲动莫先回。lǎo rì xiāng féng néng yǒu jǐ,chūn huā yù dòng mò xiān huí。

雪中过庆老方丈

周紫芝

云满江天雪意酣,拥炉聊复听巴谈。yún mǎn jiāng tiān xuě yì hān,yōng lú liáo fù tīng bā tán。
老人不出真藏六,来客何劳说后三。lǎo rén bù chū zhēn cáng liù,lái kè hé láo shuō hòu sān。
已借团蒲摇短梦,更浇春饼荐馀甘。yǐ jiè tuán pú yáo duǎn mèng,gèng jiāo chūn bǐng jiàn yú gān。
此生试向闲中看,何止人间七不堪。cǐ shēng shì xiàng xián zhōng kàn,hé zhǐ rén jiān qī bù kān。

次韵舒天用元夕观灯喜甚成诗二首

周紫芝

河陜妖氛渐欲平,不应戎马尚连营。hé xiá yāo fēn jiàn yù píng,bù yīng róng mǎ shàng lián yíng。
声传万井灯花丽,月到中天夜气清。shēng chuán wàn jǐng dēng huā lì,yuè dào zhōng tiān yè qì qīng。
烂醉且须游阆苑,论功终合拟长城。làn zuì qiě xū yóu láng yuàn,lùn gōng zhōng hé nǐ zhǎng chéng。
归来袖手无人识,唤作风流阮步兵。guī lái xiù shǒu wú rén shí,huàn zuò fēng liú ruǎn bù bīng。

次韵舒天用元夕观灯喜甚成诗二首

周紫芝

乐事悠悠不系情,生涯狗苟复蝇营。lè shì yōu yōu bù xì qíng,shēng yá gǒu gǒu fù yíng yíng。
嫌渠灯烛红纱乱,为我歌词白雪清。xián qú dēng zhú hóng shā luàn,wèi wǒ gē cí bái xuě qīng。
岂料脱身归故国,可怜行乐记王城。qǐ liào tuō shēn guī gù guó,kě lián xíng lè jì wáng chéng。
开元盛事元如许,何日中原不用兵。kāi yuán shèng shì yuán rú xǔ,hé rì zhōng yuán bù yòng bīng。

寒食夜月下作

周紫芝

一百五夜对明月,二十七种无蔬盘。yī bǎi wǔ yè duì míng yuè,èr shí qī zhǒng wú shū pán。
莫嫌万点飞花恨,且结三人对影欢。mò xián wàn diǎn fēi huā hèn,qiě jié sān rén duì yǐng huān。
流落忽成身老大,乱离谁不涕阑干。liú luò hū chéng shēn lǎo dà,luàn lí shuí bù tì lán gàn。
颠狂自笑那能寐,立尽春风午夜寒。diān kuáng zì xiào nà néng mèi,lì jǐn chūn fēng wǔ yè hán。

送詹伯尹丞泾邑

周紫芝

西溪寒食柳花飞,正是琴高欲到时。xī xī hán shí liǔ huā fēi,zhèng shì qín gāo yù dào shí。
薄禄仅酬三釜志,新篇莫负两松诗。báo lù jǐn chóu sān fǔ zhì,xīn piān mò fù liǎng sōng shī。
催科未办何妨拙,作吏能清不用知。cuī kē wèi bàn hé fáng zhuō,zuò lì néng qīng bù yòng zhī。
高论平生期活国,一方疲瘵看君医。gāo lùn píng shēng qī huó guó,yī fāng pí zhài kàn jūn yī。

题冯尉绿净堂

周紫芝

不种平池玉井莲,卷帘堂下水如烟。bù zhǒng píng chí yù jǐng lián,juǎn lián táng xià shuǐ rú yān。
溶溶自涨晴江绿,脉脉还通暗谷泉。róng róng zì zhǎng qíng jiāng lǜ,mài mài hái tōng àn gǔ quán。
谁道冯唐今白首,始知梅福是真仙。shuí dào féng táng jīn bái shǒu,shǐ zhī méi fú shì zhēn xiān。
客来莫吐青铜面,要看蟾宫上下天。kè lái mò tǔ qīng tóng miàn,yào kàn chán gōng shàng xià tiān。