古诗词

送吴甥归秣陵

周紫芝

人生良苦不自知,三折肱乃成良医。rén shēng liáng kǔ bù zì zhī,sān zhé gōng nǎi chéng liáng yī。
老夫年少不知此,请为甥也今言之。lǎo fū nián shǎo bù zhī cǐ,qǐng wèi shēng yě jīn yán zhī。
平时颇喜诗有味,晚乃竟坐寒无衣。píng shí pǒ xǐ shī yǒu wèi,wǎn nǎi jìng zuò hán wú yī。
人言诗成本无用,小技止可持自怡。rén yán shī chéng běn wú yòng,xiǎo jì zhǐ kě chí zì yí。
一闻斯言寝不寐,尽欲弃去无孑遗。yī wén sī yán qǐn bù mèi,jǐn yù qì qù wú jié yí。
人皆见之唾不顾,汝乃掇拾归何为。rén jiē jiàn zhī tuò bù gù,rǔ nǎi duō shí guī hé wèi。
前年行都子访我,值我偶得南州麾。qián nián xíng dōu zi fǎng wǒ,zhí wǒ ǒu dé nán zhōu huī。
汝之老母我伯姊,何为弃养行相随。rǔ zhī lǎo mǔ wǒ bó zǐ,hé wèi qì yǎng xíng xiāng suí。
极知饥寒子良苦,况乃窀穸归无期。jí zhī jī hán zi liáng kǔ,kuàng nǎi zhūn xī guī wú qī。
翁今儿孙渐满屋,子六八女肩相差。wēng jīn ér sūn jiàn mǎn wū,zi liù bā nǚ jiān xiāng chà。
归囊羞涩止有此,世事乃尔真成痴。guī náng xiū sè zhǐ yǒu cǐ,shì shì nǎi ěr zhēn chéng chī。
渭阳老将如病骥,肉瘦到骨那能肥。wèi yáng lǎo jiāng rú bìng jì,ròu shòu dào gǔ nà néng féi。
枯萁成豆不足较,甥也幸有骅骝姿。kū qí chéng dòu bù zú jiào,shēng yě xìng yǒu huá liú zī。
丈夫岂合长贫贱,慎勿琐细含酸悲。zhàng fū qǐ hé zhǎng pín jiàn,shèn wù suǒ xì hán suān bēi。
天寒霜劲路如掌,矫首一望秋风嘶。tiān hán shuāng jìn lù rú zhǎng,jiǎo shǒu yī wàng qiū fēng sī。

周紫芝

周紫芝(1082-1155),南宋文学家。字少隐,号竹坡居士,宣城(今安徽宣州市)人。绍兴进士。高宗绍兴十五年,为礼、兵部架阁文字。高宗绍兴十七年(1147)为右迪功郎敕令所删定官。历任枢密院编修官、右司员外郎。绍兴二十一年(1151)出知兴国军(治今湖北阳新),后退隐庐山。交游的人物主要有李之仪、吕好问吕本中父子、葛立方以及秦桧等,曾向秦桧父子献谀诗。约卒于绍兴末年。著有《太仓稊米集》、《竹坡诗话》、《竹坡词》。有子周畴。 周紫芝的作品>>

猜您喜欢

乞蜡梅

周紫芝

腊尽冰消未见时,春风应入近南枝。là jǐn bīng xiāo wèi jiàn shí,chūn fēng yīng rù jìn nán zhī。
悬知老树开花早,苦恨幽人得句迟。xuán zhī lǎo shù kāi huā zǎo,kǔ hèn yōu rén dé jù chí。

次韵赵师是题乌江连云观二绝

周紫芝

项王才器固无双,秦鼎虽轻可独扛。xiàng wáng cái qì gù wú shuāng,qín dǐng suī qīng kě dú káng。
丰沛故人如不用,济师犹得问长江。fēng pèi gù rén rú bù yòng,jì shī yóu dé wèn zhǎng jiāng。

次韵赵师是题乌江连云观二绝

周紫芝

连云台上倚阑干,着眼何妨尽日闲。lián yún tái shàng yǐ lán gàn,zhe yǎn hé fáng jǐn rì xián。
公子胸中有云梦,更须为助借江山。gōng zi xiōng zhōng yǒu yún mèng,gèng xū wèi zhù jiè jiāng shān。

次韵忍毋我春日三绝句

周紫芝

暖入平林啭鸟雏,日烘花气满庭隅。nuǎn rù píng lín zhuàn niǎo chú,rì hōng huā qì mǎn tíng yú。
道人元不关春事,肯把新晴饷客无。dào rén yuán bù guān chūn shì,kěn bǎ xīn qíng xiǎng kè wú。

次韵忍毋我春日三绝句

周紫芝

雨馀绕屋一渠水,日落满帘何处山。yǔ yú rào wū yī qú shuǐ,rì luò mǎn lián hé chù shān。
我亦时来开病眼,怕将春色照愁颜。wǒ yì shí lái kāi bìng yǎn,pà jiāng chūn sè zhào chóu yán。

次韵忍毋我春日三绝句

周紫芝

春意全灰病后心,粥鱼斋鼓听禅林。chūn yì quán huī bìng hòu xīn,zhōu yú zhāi gǔ tīng chán lín。
鸟啼南岭梦初断,花发故园人懒寻。niǎo tí nán lǐng mèng chū duàn,huā fā gù yuán rén lǎn xún。

次韵魏定甫早春题咏五首

周紫芝

腊雪初晴梅欲花,有人闻说鬓如鸦。là xuě chū qíng méi yù huā,yǒu rén wén shuō bìn rú yā。
清诗勾引江南梦,应向今宵还到家。qīng shī gōu yǐn jiāng nán mèng,yīng xiàng jīn xiāo hái dào jiā。

次韵魏定甫早春题咏五首

周紫芝

三十六番风未回,微红难倩剪刀裁。sān shí liù fān fēng wèi huí,wēi hóng nán qiàn jiǎn dāo cái。
魏侯句里有春色,不打凉州花自开。wèi hóu jù lǐ yǒu chūn sè,bù dǎ liáng zhōu huā zì kāi。

次韵魏定甫早春题咏五首

周紫芝

雨后桃花可意红,一川杨柳醉春风。yǔ hòu táo huā kě yì hóng,yī chuān yáng liǔ zuì chūn fēng。
舞衣歌扇重撩理,百尺朱楼烟树中。wǔ yī gē shàn zhòng liāo lǐ,bǎi chǐ zhū lóu yān shù zhōng。

次韵魏定甫早春题咏五首

周紫芝

白头憔悴未归身,羞作须江入社人。bái tóu qiáo cuì wèi guī shēn,xiū zuò xū jiāng rù shè rén。
自是愁多无好句,不关诗瘦与伤春。zì shì chóu duō wú hǎo jù,bù guān shī shòu yǔ shāng chūn。

次韵魏定甫早春题咏五首

周紫芝

柴扉春亦借融和,客少高轩谁肯过。chái fēi chūn yì jiè róng hé,kè shǎo gāo xuān shuí kěn guò。
醉里我应惭毕阮,诗中君合是阴何。zuì lǐ wǒ yīng cán bì ruǎn,shī zhōng jūn hé shì yīn hé。

正月十八日谒客意甚不乐已而过正师犹未起书小诗窗间而已

周紫芝

玉壶花暖日烘窗,夺我寒衾晓梦长。yù hú huā nuǎn rì hōng chuāng,duó wǒ hán qīn xiǎo mèng zhǎng。
惭愧高人方拥鼻,小炉沉水宿残香。cán kuì gāo rén fāng yōng bí,xiǎo lú chén shuǐ sù cán xiāng。

张老借东轩昼睡

周紫芝

谁言知处是闲愁,一入华胥万事休。shuí yán zhī chù shì xián chóu,yī rù huá xū wàn shì xiū。
借得东轩还宿愿,何须云梦泽南州。jiè dé dōng xuān hái sù yuàn,hé xū yún mèng zé nán zhōu。

解人敦武郎富君为余言解池广二百里其利不赀又有六小池官虽置戍以为厉禁而民寔擅其利或悉以属县官则盐不复成其事颇怪作小诗以纪之

周紫芝

天意悬知损有馀,小池分水计非疏。tiān yì xuán zhī sǔn yǒu yú,xiǎo chí fēn shuǐ jì fēi shū。
谁知当日萧丞相,亦解区区说海鱼。shuí zhī dāng rì xiāo chéng xiāng,yì jiě qū qū shuō hǎi yú。

春日小诗三首

周紫芝

乱离回首又春风,江上人家一半空。luàn lí huí shǒu yòu chūn fēng,jiāng shàng rén jiā yī bàn kōng。
燕子多情依旧舞,桃花无语可怜红。yàn zi duō qíng yī jiù wǔ,táo huā wú yǔ kě lián hóng。