古诗词

送吴甥归秣陵

周紫芝

人生良苦不自知,三折肱乃成良医。rén shēng liáng kǔ bù zì zhī,sān zhé gōng nǎi chéng liáng yī。
老夫年少不知此,请为甥也今言之。lǎo fū nián shǎo bù zhī cǐ,qǐng wèi shēng yě jīn yán zhī。
平时颇喜诗有味,晚乃竟坐寒无衣。píng shí pǒ xǐ shī yǒu wèi,wǎn nǎi jìng zuò hán wú yī。
人言诗成本无用,小技止可持自怡。rén yán shī chéng běn wú yòng,xiǎo jì zhǐ kě chí zì yí。
一闻斯言寝不寐,尽欲弃去无孑遗。yī wén sī yán qǐn bù mèi,jǐn yù qì qù wú jié yí。
人皆见之唾不顾,汝乃掇拾归何为。rén jiē jiàn zhī tuò bù gù,rǔ nǎi duō shí guī hé wèi。
前年行都子访我,值我偶得南州麾。qián nián xíng dōu zi fǎng wǒ,zhí wǒ ǒu dé nán zhōu huī。
汝之老母我伯姊,何为弃养行相随。rǔ zhī lǎo mǔ wǒ bó zǐ,hé wèi qì yǎng xíng xiāng suí。
极知饥寒子良苦,况乃窀穸归无期。jí zhī jī hán zi liáng kǔ,kuàng nǎi zhūn xī guī wú qī。
翁今儿孙渐满屋,子六八女肩相差。wēng jīn ér sūn jiàn mǎn wū,zi liù bā nǚ jiān xiāng chà。
归囊羞涩止有此,世事乃尔真成痴。guī náng xiū sè zhǐ yǒu cǐ,shì shì nǎi ěr zhēn chéng chī。
渭阳老将如病骥,肉瘦到骨那能肥。wèi yáng lǎo jiāng rú bìng jì,ròu shòu dào gǔ nà néng féi。
枯萁成豆不足较,甥也幸有骅骝姿。kū qí chéng dòu bù zú jiào,shēng yě xìng yǒu huá liú zī。
丈夫岂合长贫贱,慎勿琐细含酸悲。zhàng fū qǐ hé zhǎng pín jiàn,shèn wù suǒ xì hán suān bēi。
天寒霜劲路如掌,矫首一望秋风嘶。tiān hán shuāng jìn lù rú zhǎng,jiǎo shǒu yī wàng qiū fēng sī。

周紫芝

周紫芝(1082-1155),南宋文学家。字少隐,号竹坡居士,宣城(今安徽宣州市)人。绍兴进士。高宗绍兴十五年,为礼、兵部架阁文字。高宗绍兴十七年(1147)为右迪功郎敕令所删定官。历任枢密院编修官、右司员外郎。绍兴二十一年(1151)出知兴国军(治今湖北阳新),后退隐庐山。交游的人物主要有李之仪、吕好问吕本中父子、葛立方以及秦桧等,曾向秦桧父子献谀诗。约卒于绍兴末年。著有《太仓稊米集》、《竹坡诗话》、《竹坡词》。有子周畴。 周紫芝的作品>>

猜您喜欢

向开叔借陈公诗卷以诗奉寄且易乙稿

周紫芝

平生不识陈惊坐,传得新诗喜失床。píng shēng bù shí chén jīng zuò,chuán dé xīn shī xǐ shī chuáng。
闻道明珠犹满眼,烦君为我一倾囊。wén dào míng zhū yóu mǎn yǎn,fán jūn wèi wǒ yī qīng náng。

寒食前五日作二绝

周紫芝

杜鹃新听晓来声,暖气催花一夜成。dù juān xīn tīng xiǎo lái shēng,nuǎn qì cuī huā yī yè chéng。
寒食只今无几日,故乡何处不关情。hán shí zhǐ jīn wú jǐ rì,gù xiāng hé chù bù guān qíng。

寒食前五日作二绝

周紫芝

寒食风埃满客巾,西湖烟雨送愁频。hán shí fēng āi mǎn kè jīn,xī hú yān yǔ sòng chóu pín。
日高未起鸟呼梦,春晚不归花笑人。rì gāo wèi qǐ niǎo hū mèng,chūn wǎn bù guī huā xiào rén。

黄文若携秦别驾侍儿像见过戏题二绝

周紫芝

能事空传王右丞,句如徐庾转难名。néng shì kōng chuán wáng yòu chéng,jù rú xú yǔ zhuǎn nán míng。
明眸正似溪光样,自古无人画得成。míng móu zhèng shì xī guāng yàng,zì gǔ wú rén huà dé chéng。

黄文若携秦别驾侍儿像见过戏题二绝

周紫芝

谢家林下小梅花,不着红蓝染绛纱。xiè jiā lín xià xiǎo méi huā,bù zhe hóng lán rǎn jiàng shā。
莫笑画师无国手,玉肌元不受铅华。mò xiào huà shī wú guó shǒu,yù jī yuán bù shòu qiān huá。

次韵黄文若春日山行过秦德久六首

周紫芝

百金聊作杖头沽,旋剪春苗荐野蔬。bǎi jīn liáo zuò zhàng tóu gū,xuán jiǎn chūn miáo jiàn yě shū。
便可且倾陶令酒,未须真忆季鹰鱼。biàn kě qiě qīng táo lìng jiǔ,wèi xū zhēn yì jì yīng yú。

次韵黄文若春日山行过秦德久六首

周紫芝

眼前风物一番新,江上桃花恼杀人。yǎn qián fēng wù yī fān xīn,jiāng shàng táo huā nǎo shā rén。
可笑草玄窗下客,满庭吹絮不知春。kě xiào cǎo xuán chuāng xià kè,mǎn tíng chuī xù bù zhī chūn。

次韵黄文若春日山行过秦德久六首

周紫芝

阶前春草唤愁生,屋上鸣鸠报晚晴。jiē qián chūn cǎo huàn chóu shēng,wū shàng míng jiū bào wǎn qíng。
忽有好诗来照眼,似逃空谷听人声。hū yǒu hǎo shī lái zhào yǎn,shì táo kōng gǔ tīng rén shēng。

次韵黄文若春日山行过秦德久六首

周紫芝

不作林间曳履行,老来春日总无情。bù zuò lín jiān yè lǚ xíng,lǎo lái chūn rì zǒng wú qíng。
还惊柳上风催燕,又见花边雨弄晴。hái jīng liǔ shàng fēng cuī yàn,yòu jiàn huā biān yǔ nòng qíng。

次韵黄文若春日山行过秦德久六首

周紫芝

樱桃花下小窗扉,闻说婵娟是柳枝。yīng táo huā xià xiǎo chuāng fēi,wén shuō chán juān shì liǔ zhī。
茗碗已烦罗袖捧,篆香仍借好风吹。míng wǎn yǐ fán luó xiù pěng,zhuàn xiāng réng jiè hǎo fēng chuī。

次韵黄文若春日山行过秦德久六首

周紫芝

鸟啼花发未春阑,日饮无何意自闲。niǎo tí huā fā wèi chūn lán,rì yǐn wú hé yì zì xián。
更唤小蛮娱醉客,主人风味似香山。gèng huàn xiǎo mán yú zuì kè,zhǔ rén fēng wèi shì xiāng shān。

叔共出近诗百馀篇携归灯下读竟题小诗其后三首

周紫芝

避地两家三五口,只今那忍记当时。bì dì liǎng jiā sān wǔ kǒu,zhǐ jīn nà rěn jì dāng shí。
谁知临老相逢日,犹得重看乱后诗。shuí zhī lín lǎo xiāng féng rì,yóu dé zhòng kàn luàn hòu shī。

叔共出近诗百馀篇携归灯下读竟题小诗其后三首

周紫芝

翠鬟当户山如染,匹练绕檐江自寒。cuì huán dāng hù shān rú rǎn,pǐ liàn rào yán jiāng zì hán。
纵有鹅溪谁写得,要从无色画中看。zòng yǒu é xī shuí xiě dé,yào cóng wú sè huà zhōng kàn。

叔共出近诗百馀篇携归灯下读竟题小诗其后三首

周紫芝

东平不复叹涂穷,有侄贤如阮仲容。dōng píng bù fù tàn tú qióng,yǒu zhí xián rú ruǎn zhòng róng。
净观庵中诗作社,水西山下酒分钟。jìng guān ān zhōng shī zuò shè,shuǐ xī shān xià jiǔ fēn zhōng。

读巴东集二首

周紫芝

熟睡能令虏退师,高谈聊决庙堂疑。shú shuì néng lìng lǔ tuì shī,gāo tán liáo jué miào táng yí。
胡尘洗尽浑无事,却卷波澜入小诗。hú chén xǐ jǐn hún wú shì,què juǎn bō lán rù xiǎo shī。