古诗词

奉同胡德辉八月十四日夜玩月次韵

朱松

我梦故山月,萝影垂秋光。wǒ mèng gù shān yuè,luó yǐng chuí qiū guāng。
谁言九衢晓,莽莽吹尘黄。shuí yán jiǔ qú xiǎo,mǎng mǎng chuī chén huáng。
群公直道山,晤语清夜央。qún gōng zhí dào shān,wù yǔ qīng yè yāng。
飞辙转空阔,积暑苏苍凉。fēi zhé zhuǎn kōng kuò,jī shǔ sū cāng liáng。
哦诗中天律,流光惜堂堂。ó shī zhōng tiān lǜ,liú guāng xī táng táng。
鸡肥社酒熟,吾亦怀吾乡。jī féi shè jiǔ shú,wú yì huái wú xiāng。

朱松

宋徽州婺源人,字乔年,号韦斋。朱熹父。徽宗政和八年同上舍出身,授建州政和县尉,更调南剑州尤溪县尉。高宗绍兴四年,以胡世将等荐,除秘书省正字。累官司勋、吏部郎。秦桧决策议和,松与同列上章力言其不可。桧怒,讽御史论松怀异自贤,出知饶州,未上卒。有《韦斋集》。 朱松的作品>>

猜您喜欢

松江三首

朱松

尘缘挽我去渔矶,回首沧洲此愿违。chén yuán wǎn wǒ qù yú jī,huí shǒu cāng zhōu cǐ yuàn wéi。
偶寄一舟江上去,只无箬笠与蓑衣。ǒu jì yī zhōu jiāng shàng qù,zhǐ wú ruò lì yǔ suō yī。

松江三首

朱松

表里江湖眼界新,解夸奇观属诗人。biǎo lǐ jiāng hú yǎn jiè xīn,jiě kuā qí guān shǔ shī rén。
要须一釂三江水,净洗多生舌本尘。yào xū yī jiào sān jiāng shuǐ,jìng xǐ duō shēng shé běn chén。

松江三首

朱松

晴江渺渺跨江干,春涨平湖万顷寒。qíng jiāng miǎo miǎo kuà jiāng gàn,chūn zhǎng píng hú wàn qǐng hán。
欲挽银潢供砚滴,坐如震泽在毫端。yù wǎn yín huáng gōng yàn dī,zuò rú zhèn zé zài háo duān。

翠碧

朱松

长桥画柱照清沦,俯见游鯈不可缗。zhǎng qiáo huà zhù zhào qīng lún,fǔ jiàn yóu tiáo bù kě mín。
山影半溪丛筱密,谁知翠碧解藏身。shān yǐng bàn xī cóng xiǎo mì,shuí zhī cuì bì jiě cáng shēn。

赋王伯温家酴醾

朱松

翩翩风驭驾花神,更遣酴醾殿晚春。piān piān fēng yù jià huā shén,gèng qiǎn tú mí diàn wǎn chūn。
压架秾香千尺雪,唤回中酒惜花人。yā jià nóng xiāng qiān chǐ xuě,huàn huí zhōng jiǔ xī huā rén。

王彦行送樱桃

朱松

香英狼籍了无馀,偿我残春一斛珠。xiāng yīng láng jí le wú yú,cháng wǒ cán chūn yī hú zhū。
犹带微酸饷佳客,为嫌啼鸟啄红肤。yóu dài wēi suān xiǎng jiā kè,wèi xián tí niǎo zhuó hóng fū。

芍药二首

朱松

红颜素脸出春残,袅袅传传态自完。hóng yán sù liǎn chū chūn cán,niǎo niǎo chuán chuán tài zì wán。
闻道扬州冠天下,何年跨鹤往吟看。wén dào yáng zhōu guān tiān xià,hé nián kuà hè wǎng yín kàn。

芍药二首

朱松

舞困春风睡思深,东君更与缠腰金。wǔ kùn chūn fēng shuì sī shēn,dōng jūn gèng yǔ chán yāo jīn。
颓檐醉尉花应笑,那有当年幕客心。tuí yán zuì wèi huā yīng xiào,nà yǒu dāng nián mù kè xīn。

月岩去上饶十里山有侧穴腹背皆洞如月

朱松

凿透巉岩不记春,山腰千古挂冰轮。záo tòu chán yán bù jì chūn,shān yāo qiān gǔ guà bīng lún。
谁知擘破三峰手,聊出婵娟戏路人。shuí zhī bāi pò sān fēng shǒu,liáo chū chán juān xì lù rén。

朱松

阴阴叶底午蝉嘶,满腹春风寄一枝。yīn yīn yè dǐ wǔ chán sī,mǎn fù chūn fēng jì yī zhī。
下有行人正愁绝,不知幽咽自缘饥。xià yǒu xíng rén zhèng chóu jué,bù zhī yōu yàn zì yuán jī。

寄湛师

朱松

一月分身入万池,道人何处不相随。yī yuè fēn shēn rù wàn chí,dào rén hé chù bù xiāng suí。
卧听绝壑传风籁,历历新诗世不知。wò tīng jué hè chuán fēng lài,lì lì xīn shī shì bù zhī。

答汪明道见示画雪梅诗

朱松

诗人未见雪梅画,只识前村横水枝。shī rén wèi jiàn xuě méi huà,zhǐ shí qián cūn héng shuǐ zhī。
百巧摹香摹不出,此诗风味略相宜。bǎi qiǎo mó xiāng mó bù chū,cǐ shī fēng wèi lüè xiāng yí。

夹路天宁谒僧不遇

朱松

支公去不锁禅扉,熟境应留梦里归。zhī gōng qù bù suǒ chán fēi,shú jìng yīng liú mèng lǐ guī。
我却寄眠公榻上,此心浑似片云飞。wǒ què jì mián gōng tà shàng,cǐ xīn hún shì piàn yún fēi。

野步

朱松

悲歌厌听久无襦,倦客翻嫌出有车。bēi gē yàn tīng jiǔ wú rú,juàn kè fān xián chū yǒu chē。
杖策岸巾山下路,百钱聊欲饮樵夫。zhàng cè àn jīn shān xià lù,bǎi qián liáo yù yǐn qiáo fū。

报恩寺

朱松

道人足迹扫尘寰,坐看筇枝上藓斑。dào rén zú jì sǎo chén huán,zuò kàn qióng zhī shàng xiǎn bān。
豢得箨龙千尺就,却教行水绕空山。huàn dé tuò lóng qiān chǐ jiù,què jiào xíng shuǐ rào kōng shān。