古诗词

中兴碑

滕岑

字画端重无倾攲,文辞简古有刺讥。zì huà duān zhòng wú qīng qī,wén cí jiǎn gǔ yǒu cì jī。
高堂一见为却立,知是浯水中兴碑。gāo táng yī jiàn wèi què lì,zhī shì wú shuǐ zhōng xīng bēi。
当时长安望浯水,相去不知几千里。dāng shí zhǎng ān wàng wú shuǐ,xiāng qù bù zhī jǐ qiān lǐ。
斯文自合上送官,如何镵向千岩底。sī wén zì hé shàng sòng guān,rú hé chán xiàng qiān yán dǐ。
二公用意深复深,知我罪我俱无心。èr gōng yòng yì shēn fù shēn,zhī wǒ zuì wǒ jù wú xīn。
不向一时求赏音,亿代宝之如璆琳。bù xiàng yī shí qiú shǎng yīn,yì dài bǎo zhī rú qiú lín。
孽臣之事置莫说,尚喜蚕头未讹缺。niè chén zhī shì zhì mò shuō,shàng xǐ cán tóu wèi é quē。
纷纷理乱堕空虚,千古断崖悬日月。fēn fēn lǐ luàn duò kōng xū,qiān gǔ duàn yá xuán rì yuè。

滕岑

滕岑,字元秀,严州建德(今浙江建德东北)人。高宗绍兴二十九年(一一五九)领乡荐,屡试进士不第。光宗绍熙元年(一一九○)特奏名,调徽州歙县尉。终母忧,再调温州平阳县丞,秩满监南岳庙。宁宗嘉定十七年卒,年八十八。有诗集,已佚。事见《桐江集》卷一《滕元秀诗集序》。 滕岑诗,据《瀛奎律髓》、《永乐大典》等书所录,编为一卷。 滕岑的作品>>

猜您喜欢

梅花

滕岑

欲寻好句乞梅花,从实平章不要夸。yù xún hǎo jù qǐ méi huā,cóng shí píng zhāng bù yào kuā。
且道色香谁可比,口才拟议即成差。qiě dào sè xiāng shuí kě bǐ,kǒu cái nǐ yì jí chéng chà。

梅花

滕岑

论白人惟议冰雪,言香佛亦取旃檀。lùn bái rén wéi yì bīng xuě,yán xiāng fú yì qǔ zhān tán。
旃檀冰雪固大好,只恐将渠比并难。zhān tán bīng xuě gù dà hǎo,zhǐ kǒng jiāng qú bǐ bìng nán。

梅花

滕岑

色香其实无与比,摹写百端良可嗟。sè xiāng qí shí wú yǔ bǐ,mó xiě bǎi duān liáng kě jiē。
我今与下语一则,此是梅花非别花。wǒ jīn yǔ xià yǔ yī zé,cǐ shì méi huā fēi bié huā。

秋江四绝

滕岑

十日江头一向风,差差寒浪白吹空。shí rì jiāng tóu yī xiàng fēng,chà chà hán làng bái chuī kōng。
渔舠轾小不如叶,信意低昂风浪中。yú dāo zhì xiǎo bù rú yè,xìn yì dī áng fēng làng zhōng。

秋江四绝

滕岑

风色萧萧日色晴,晚潮未到水波平。fēng sè xiāo xiāo rì sè qíng,wǎn cháo wèi dào shuǐ bō píng。
系槎艇子关蓬睡,不管溪南唤渡声。xì chá tǐng zi guān péng shuì,bù guǎn xī nán huàn dù shēng。

秋江四绝

滕岑

一川晚色澹烟浮,不觉潮生水倒流。yī chuān wǎn sè dàn yān fú,bù jué cháo shēng shuǐ dào liú。
人语津亭灯火闹,客帆椎鼓过沙洲。rén yǔ jīn tíng dēng huǒ nào,kè fān chuí gǔ guò shā zhōu。

秋江四绝

滕岑

玉轮推上暮云端,金蹙波心一片澜。yù lún tuī shàng mù yún duān,jīn cù bō xīn yī piàn lán。
隐隐渔舟横绝去,何人江岸倚楼看。yǐn yǐn yú zhōu héng jué qù,hé rén jiāng àn yǐ lóu kàn。

山矾

滕岑

水仙委蛇江梅老,架上酴醾雪未翻。shuǐ xiān wěi shé jiāng méi lǎo,jià shàng tú mí xuě wèi fān。
千斛妙香留不用,一时分付与山矾。qiān hú miào xiāng liú bù yòng,yī shí fēn fù yǔ shān fán。

惜梅

滕岑

沙晴日暖雪消时,春到南枝未觉迟。shā qíng rì nuǎn xuě xiāo shí,chūn dào nán zhī wèi jué chí。
东崦人家三百树,与君扶杖试寻之。dōng yān rén jiā sān bǎi shù,yǔ jūn fú zhàng shì xún zhī。

惜梅

滕岑

沈瘦难禁诗作魔,年年诗句为花多。shěn shòu nán jìn shī zuò mó,nián nián shī jù wèi huā duō。
亦知习气要除尽,奈此高风胜韵何。yì zhī xí qì yào chú jǐn,nài cǐ gāo fēng shèng yùn hé。

惜梅

滕岑

牧孺樵童不管春,乱攀曾不比荆榛。mù rú qiáo tóng bù guǎn chūn,luàn pān céng bù bǐ jīng zhēn。
那知立马江南客,一萼真香泪一巾。nà zhī lì mǎ jiāng nán kè,yī è zhēn xiāng lèi yī jīn。

题钓台对严氏楼三首

滕岑

扁舟江上几曾经,山崦层楼似画屏。biǎn zhōu jiāng shàng jǐ céng jīng,shān yān céng lóu shì huà píng。
岂料今为倚楼客,谁能添我入丹青。qǐ liào jīn wèi yǐ lóu kè,shuí néng tiān wǒ rù dān qīng。

题钓台对严氏楼三首

滕岑

乃祖高怀傲帝王,远孙依旧晦文章。nǎi zǔ gāo huái ào dì wáng,yuǎn sūn yī jiù huì wén zhāng。
不须苦要为官去,看水看山味最长。bù xū kǔ yào wèi guān qù,kàn shuǐ kàn shān wèi zuì zhǎng。

题钓台对严氏楼三首

滕岑

秋江不许一尘染,只有青山倒影寒。qiū jiāng bù xǔ yī chén rǎn,zhǐ yǒu qīng shān dào yǐng hán。
我欲移家来住此,烦君先为斩鱼竿。wǒ yù yí jiā lái zhù cǐ,fán jūn xiān wèi zhǎn yú gān。

上郑广文

滕岑

瓦注非真巧,昌歜非众嗜。wǎ zhù fēi zhēn qiǎo,chāng chù fēi zhòng shì。
我诗本不工,好之弗肯置。wǒ shī běn bù gōng,hǎo zhī fú kěn zhì。
胡能致温饱,颇复作灾祟。hú néng zhì wēn bǎo,pǒ fù zuò zāi suì。
无盐不自知,刻画要妍媚。wú yán bù zì zhī,kè huà yào yán mèi。
先生六艺学,已得圣贤秘。xiān shēng liù yì xué,yǐ dé shèng xián mì。
三绝笑郑虔,诗律乃游戏。sān jué xiào zhèng qián,shī lǜ nǎi yóu xì。
伊予亦何幸,兹获巾屦侍。yī yǔ yì hé xìng,zī huò jīn jù shì。
岂惟怯大巫,正自惭小技。qǐ wéi qiè dà wū,zhèng zì cán xiǎo jì。
却嗟贾长江,哦诗尹不避。què jiē jiǎ zhǎng jiāng,ó shī yǐn bù bì。
文公倘见容,愿教推敲字。wén gōng tǎng jiàn róng,yuàn jiào tuī qiāo zì。
1061234567»