古诗词

和章学士祈晴昭亭山

杨杰

洪范八政一曰食,民非稼穑胡为生。hóng fàn bā zhèng yī yuē shí,mín fēi jià sè hú wèi shēng。
江南风俗重圩垾,岁遇丰稔仓箱盈。jiāng nán fēng sú zhòng wéi hàn,suì yù fēng rěn cāng xiāng yíng。
嘉祐六年宛陵郡,积月霖雨妨秋成。jiā yòu liù nián wǎn líng jùn,jī yuè lín yǔ fáng qiū chéng。
昔之郁郁若云秀,今也泛泛犹青萍。xī zhī yù yù ruò yún xiù,jīn yě fàn fàn yóu qīng píng。
岂惟百姓失所望,将恐祭祀无粢盛。qǐ wéi bǎi xìng shī suǒ wàng,jiāng kǒng jì sì wú zī shèng。
集仙到郡为悯恻,斋心命驾祈昭亭。jí xiān dào jùn wèi mǐn cè,zhāi xīn mìng jià qí zhāo tíng。
昭亭山下欲回辙,太阳赫赫辉双旌。zhāo tíng shān xià yù huí zhé,tài yáng hè hè huī shuāng jīng。
老农乘时得刈穫,清风和气讴歌声。lǎo nóng chéng shí dé yì huò,qīng fēng hé qì ōu gē shēng。
我知夫子祷已久,由有盛德通神明。wǒ zhī fū zi dǎo yǐ jiǔ,yóu yǒu shèng dé tōng shén míng。
愿公移此福天下,阴阳调燮归和羹。yuàn gōng yí cǐ fú tiān xià,yīn yáng diào xiè guī hé gēng。

杨杰

宋无为人,字次公,自号无为子。仁宗嘉祐四年进士。神宗元丰中官太常,凡礼乐之事皆预讨论。与范镇议乐有异,多攻之。哲宗元祐中为礼部员外郎,出知润州,除两浙提点刑狱。卒年七十。有《无为集》、《乐记》。 杨杰的作品>>

猜您喜欢

杨杰

男大须婚,女长须嫁。nán dà xū hūn,nǚ zhǎng xū jià。
讨甚闲工夫,更说无生话。tǎo shén xián gōng fū,gèng shuō wú shēng huà。
166«6789101112