古诗词

沁园春

葛长庚

嫩雨如尘,娇云似织,未肯便晴。nèn yǔ rú chén,jiāo yún shì zhī,wèi kěn biàn qíng。
见海棠花下,飞来双燕,垂杨深处,啼断孤莺。jiàn hǎi táng huā xià,fēi lái shuāng yàn,chuí yáng shēn chù,tí duàn gū yīng。
绿砌苔香,红桥水暖,笑捻吟髭行复行。lǜ qì tái xiāng,hóng qiáo shuǐ nuǎn,xiào niǎn yín zī xíng fù xíng。
幽寻懒、就半窗残睡,一枕初醒。yōu xún lǎn jiù bàn chuāng cán shuì,yī zhěn chū xǐng。
消凝。xiāo níng。
次第清明。cì dì qīng míng。
渺南北东西草又青。miǎo nán běi dōng xī cǎo yòu qīng。
念镜中勋业,韶光冉冉,尊前今古,银发星星。niàn jìng zhōng xūn yè,sháo guāng rǎn rǎn,zūn qián jīn gǔ,yín fā xīng xīng。
青鸟无凭,丹霄有约,独倚东风无限情。qīng niǎo wú píng,dān xiāo yǒu yuē,dú yǐ dōng fēng wú xiàn qíng。
谁知有,这春山万点,杜宇千声。shuí zhī yǒu,zhè chūn shān wàn diǎn,dù yǔ qiān shēng。
葛长庚

葛长庚

白玉蟾(公元1194 - ?;现学界对其卒年尚有多种说法;)本姓葛,名长庚。为白氏继子,故又名白玉蟾。字如晦、紫清、白叟,号海琼子、海南翁、武夷散人、神霄散吏。南宋时人,祖籍福建闽清,生于琼州(今海南琼山)人,一说福建闽清人。幼聪慧,谙九经,能诗赋,长于书画,曾举童子科。及长,因“任侠杀人,亡命至武夷”。 葛长庚的作品>>

猜您喜欢

水调歌头·吃了几辛苦

葛长庚

吃了几辛苦,学得这些儿。chī le jǐ xīn kǔ,xué dé zhè xiē ér。
蓬头赤脚,街头巷尾打无为。péng tóu chì jiǎo,jiē tóu xiàng wěi dǎ wú wèi。
都没蓑衣笠子,多少风烟雨雪,便是活阿鼻。dōu méi suō yī lì zi,duō shǎo fēng yān yǔ xuě,biàn shì huó ā bí。
一具骷髅骨,忍尽万千饥。yī jù kū lóu gǔ,rěn jǐn wàn qiān jī。
头不梳,面不洗,且憨痴。tóu bù shū,miàn bù xǐ,qiě hān chī。
自家屋里,黄金满地有谁知。zì jiā wū lǐ,huáng jīn mǎn dì yǒu shuí zhī。
这里一声惭愧,那里一声调数,满面笑嘻嘻。zhè lǐ yī shēng cán kuì,nà lǐ yī shēng diào shù,mǎn miàn xiào xī xī。
白鹤青云上,记取这般时。bái hè qīng yún shàng,jì qǔ zhè bān shí。

汉宫春(次韵李汉老咏梅)

葛长庚

潇洒江梅,似玉妆珠缀,密蕊疏枝。xiāo sǎ jiāng méi,shì yù zhuāng zhū zhuì,mì ruǐ shū zhī。
霜风应是,不许蝶近蜂欺。shuāng fēng yīng shì,bù xǔ dié jìn fēng qī。
嫣然自笑,与山矾、共水仙期。yān rán zì xiào,yǔ shān fán gòng shuǐ xiān qī。
还亦有,青松翠竹,同今凛冽年时。hái yì yǒu,qīng sōng cuì zhú,tóng jīn lǐn liè nián shí。
何事向人如恨,带苍苔,半倚临水荒篱。hé shì xiàng rén rú hèn,dài cāng tái,bàn yǐ lín shuǐ huāng lí。
孤山嫩寒放晓,尚忆前诗。gū shān nèn hán fàng xiǎo,shàng yì qián shī。
黄昏顾影,说横斜、清浅今谁。huáng hūn gù yǐng,shuō héng xié qīng qiǎn jīn shuí。
他自是,移春手段,微云淡月应知。tā zì shì,yí chūn shǒu duàn,wēi yún dàn yuè yīng zhī。
107«2345678