古诗词

寄题宫师相公宴息园

宋祁

相公纳衡枢,卜筑来东里。xiāng gōng nà héng shū,bo zhù lái dōng lǐ。
恤他匪足尚,自适乃云美。xù tā fěi zú shàng,zì shì nǎi yún měi。
中园兴夷爽,薄言谢朝市。zhōng yuán xīng yí shuǎng,báo yán xiè cháo shì。
壤石非远迁,松竹皆故莳。rǎng shí fēi yuǎn qiān,sōng zhú jiē gù shí。
绛花谢游轩,素波鸣禊戺。jiàng huā xiè yóu xuān,sù bō míng xì shì。
遐苍眺京隩,侧缥抱嵩趾。xiá cāng tiào jīng ào,cè piāo bào sōng zhǐ。
畦塍互演漾,灌薄纷靃靡。qí chéng hù yǎn yàng,guàn báo fēn huò mí。
崒崒相向山,溅溅自流水。zú zú xiāng xiàng shān,jiàn jiàn zì liú shuǐ。
高云靡还期,冥鸿无慕理。gāo yún mí hái qī,míng hóng wú mù lǐ。
公时挟胜想,朅来遵逸轨。gōng shí xié shèng xiǎng,qiè lái zūn yì guǐ。
逢觞即陶然,坐树亦欣止。féng shāng jí táo rán,zuò shù yì xīn zhǐ。
冲情舍天倪,妙歌怯物类。chōng qíng shě tiān ní,miào gē qiè wù lèi。
挥金屡空镒,爱客辄留屣。huī jīn lǚ kōng yì,ài kè zhé liú xǐ。
式俾卫公寿,弗取安石侈。shì bǐ wèi gōng shòu,fú qǔ ān shí chǐ。
有守卧淮壖,聆风竦予企。yǒu shǒu wò huái ruán,líng fēng sǒng yǔ qǐ。
他日果西归,角巾望松梓。tā rì guǒ xī guī,jiǎo jīn wàng sōng zǐ。
宋祁

宋祁

宋祁(998~1061)北宋文学家。字子京,安州安陆(今湖北安陆)人,后徙居开封雍丘(今河南杞县)。天圣二年进士,官翰林学士、史馆修撰。与欧阳修等合修《新唐书》,书成,进工部尚书,拜翰林学士承旨。卒谥景文,与兄宋庠并有文名,时称“二宋”。诗词语言工丽,因《玉楼春》词中有“红杏枝头春意闹”句,世称“红杏尚书”。 宋祁的作品>>

猜您喜欢

偶作

宋祁

薄暮歌钟宴平乐,黎明车骑过宜春。báo mù gē zhōng yàn píng lè,lí míng chē qí guò yí chūn。
身长六尺饥将死,唯是平原厌次人。shēn zhǎng liù chǐ jī jiāng sǐ,wéi shì píng yuán yàn cì rén。

学舍直归

宋祁

衣满天街车马尘,学庐番下已迎曛。yī mǎn tiān jiē chē mǎ chén,xué lú fān xià yǐ yíng xūn。
敝裘欹帽驱羸马,官长多能骂广文。bì qiú yī mào qū léi mǎ,guān zhǎng duō néng mà guǎng wén。

和郭六玉律上巳宴罢见寄

宋祁

式燕灵琨眷蕙时,祓兰浮枣惜春晖。shì yàn líng kūn juàn huì shí,fú lán fú zǎo xī chūn huī。
回骖并跃都门道,谁识颜王曲水归。huí cān bìng yuè dōu mén dào,shuí shí yán wáng qū shuǐ guī。

偶思桓景登高故事

宋祁

桓景全家遂得仙,佩萸吹菊对陶然。huán jǐng quán jiā suì dé xiān,pèi yú chuī jú duì táo rán。
汝南鸡犬缘何事,不似淮王许上天。rǔ nán jī quǎn yuán hé shì,bù shì huái wáng xǔ shàng tiān。

藉田礼毕因成七言

宋祁

青旗斜倚耕坛雾,膏壤遥迎御耦春。qīng qí xié yǐ gēng tán wù,gāo rǎng yáo yíng yù ǒu chūn。
二步不应逾旧礼,天心自欲劝蒸民。èr bù bù yīng yú jiù lǐ,tiān xīn zì yù quàn zhēng mín。

同兄长赋朝鸡

宋祁

雕笼摧羽就羁栖,心识昕朝候不迷。diāo lóng cuī yǔ jiù jī qī,xīn shí xīn cháo hòu bù mí。
群鹤在轩皆有禄,夫君何事独先啼。qún hè zài xuān jiē yǒu lù,fū jūn hé shì dú xiān tí。

鸡答

宋祁

君园稻富非争食,省树枝深未许栖。jūn yuán dào fù fēi zhēng shí,shěng shù zhī shēn wèi xǔ qī。
但得齐蝇无乱响,不辞风雨五更啼。dàn dé qí yíng wú luàn xiǎng,bù cí fēng yǔ wǔ gèng tí。

读退之集

宋祁

素瑟朱家古韵长,有谁流水辨汤汤。sù sè zhū jiā gǔ yùn zhǎng,yǒu shuí liú shuǐ biàn tāng tāng。
东家学嗜蒲菹味,蹙頞三年试敢尝。dōng jiā xué shì pú jū wèi,cù è sān nián shì gǎn cháng。

和晏相公青城

宋祁

连天华帟竦南端,画角吟龙叠鼓喧。lián tiān huá yì sǒng nán duān,huà jiǎo yín lóng dié gǔ xuān。
按曲已休雕辇入,五营斜日亚旗竿。àn qū yǐ xiū diāo niǎn rù,wǔ yíng xié rì yà qí gān。

咏葵

宋祁

纤草无人爱绿葵,一生私意竟谁知。xiān cǎo wú rén ài lǜ kuí,yī shēng sī yì jìng shuí zhī。
须防白日倾心处,自是中园卫足时。xū fáng bái rì qīng xīn chù,zì shì zhōng yuán wèi zú shí。

和音

宋祁

危弦度曲泛孤钩,一世知音未易求。wēi xián dù qū fàn gū gōu,yī shì zhī yīn wèi yì qiú。
直把将雏为陌上,主人犹复自摇头。zhí bǎ jiāng chú wèi mò shàng,zhǔ rén yóu fù zì yáo tóu。

李德林

宋祁

内史兵机是所长,东师飞度取降王。nèi shǐ bīng jī shì suǒ zhǎng,dōng shī fēi dù qǔ jiàng wáng。
谁知一夕谗言入,不得文皇七宝装。shuí zhī yī xī chán yán rù,bù dé wén huáng qī bǎo zhuāng。

和晏尚书咏芙蓉金菊

宋祁

千叠绡红抱蕊乾,一番金雨映趺攒。qiān dié xiāo hóng bào ruǐ qián,yī fān jīn yǔ yìng fū zǎn。
比来醉笔赓新曲,简上飞霜不拟寒。bǐ lái zuì bǐ gēng xīn qū,jiǎn shàng fēi shuāng bù nǐ hán。

杨柳词四解

宋祁

垂杨无态不堪夸,犹有馀情解作花。chuí yáng wú tài bù kān kuā,yóu yǒu yú qíng jiě zuò huā。
三月纷纷飞似雪,白门啼杀叛儿鸦。sān yuè fēn fēn fēi shì xuě,bái mén tí shā pàn ér yā。

杨柳词四解

宋祁

天幕风和毕雨馀,翠轻黄浅亚春衢。tiān mù fēng hé bì yǔ yú,cuì qīng huáng qiǎn yà chūn qú。
不知张绪当年日,似得长条濯濯无。bù zhī zhāng xù dāng nián rì,shì dé zhǎng tiáo zhuó zhuó wú。