古诗词

贺新郎·其一十一送赵师之江州

葛长庚

倏又西风起。shū yòu xī fēng qǐ。
这一年光景,早过三分之二。zhè yī nián guāng jǐng,zǎo guò sān fēn zhī èr。
燕去鸿来何日了,多少世间心事。yàn qù hóng lái hé rì le,duō shǎo shì jiān xīn shì。
待则甚、功成名遂。dài zé shén gōng chéng míng suì。
枫叶荻花动凉思,又寻思、江上琵琶泪。fēng yè dí huā dòng liáng sī,yòu xún sī jiāng shàng pí pá lèi。
还感慨,劳梦寐。hái gǎn kǎi,láo mèng mèi。
愁来长是朝朝醉。chóu lái zhǎng shì cháo cháo zuì。
刬地成、宋玉伤感,三闾憔悴。chǎn dì chéng sòng yù shāng gǎn,sān lǘ qiáo cuì。
况是凄凉寸心碎。kuàng shì qī liáng cùn xīn suì。
目断水苍山翠。mù duàn shuǐ cāng shān cuì。
更送客、长亭分袂。gèng sòng kè zhǎng tíng fēn mèi。
阁皂山前梧桐雨,起风樯、露舶无穷意。gé zào shān qián wú tóng yǔ,qǐ fēng qiáng lù bó wú qióng yì。
君此去,趁秋霁。jūn cǐ qù,chèn qiū jì。
葛长庚

葛长庚

白玉蟾(公元1194 - ?;现学界对其卒年尚有多种说法;)本姓葛,名长庚。为白氏继子,故又名白玉蟾。字如晦、紫清、白叟,号海琼子、海南翁、武夷散人、神霄散吏。南宋时人,祖籍福建闽清,生于琼州(今海南琼山)人,一说福建闽清人。幼聪慧,谙九经,能诗赋,长于书画,曾举童子科。及长,因“任侠杀人,亡命至武夷”。 葛长庚的作品>>

猜您喜欢

水调歌头·吃了几辛苦

葛长庚

吃了几辛苦,学得这些儿。chī le jǐ xīn kǔ,xué dé zhè xiē ér。
蓬头赤脚,街头巷尾打无为。péng tóu chì jiǎo,jiē tóu xiàng wěi dǎ wú wèi。
都没蓑衣笠子,多少风烟雨雪,便是活阿鼻。dōu méi suō yī lì zi,duō shǎo fēng yān yǔ xuě,biàn shì huó ā bí。
一具骷髅骨,忍尽万千饥。yī jù kū lóu gǔ,rěn jǐn wàn qiān jī。
头不梳,面不洗,且憨痴。tóu bù shū,miàn bù xǐ,qiě hān chī。
自家屋里,黄金满地有谁知。zì jiā wū lǐ,huáng jīn mǎn dì yǒu shuí zhī。
这里一声惭愧,那里一声调数,满面笑嘻嘻。zhè lǐ yī shēng cán kuì,nà lǐ yī shēng diào shù,mǎn miàn xiào xī xī。
白鹤青云上,记取这般时。bái hè qīng yún shàng,jì qǔ zhè bān shí。

汉宫春(次韵李汉老咏梅)

葛长庚

潇洒江梅,似玉妆珠缀,密蕊疏枝。xiāo sǎ jiāng méi,shì yù zhuāng zhū zhuì,mì ruǐ shū zhī。
霜风应是,不许蝶近蜂欺。shuāng fēng yīng shì,bù xǔ dié jìn fēng qī。
嫣然自笑,与山矾、共水仙期。yān rán zì xiào,yǔ shān fán gòng shuǐ xiān qī。
还亦有,青松翠竹,同今凛冽年时。hái yì yǒu,qīng sōng cuì zhú,tóng jīn lǐn liè nián shí。
何事向人如恨,带苍苔,半倚临水荒篱。hé shì xiàng rén rú hèn,dài cāng tái,bàn yǐ lín shuǐ huāng lí。
孤山嫩寒放晓,尚忆前诗。gū shān nèn hán fàng xiǎo,shàng yì qián shī。
黄昏顾影,说横斜、清浅今谁。huáng hūn gù yǐng,shuō héng xié qīng qiǎn jīn shuí。
他自是,移春手段,微云淡月应知。tā zì shì,yí chūn shǒu duàn,wēi yún dàn yuè yīng zhī。
107«2345678