古诗词

四贤一不肖诗高若讷

蔡襄

人禀天地中和生,气之正者为诚明。rén bǐng tiān dì zhōng hé shēng,qì zhī zhèng zhě wèi chéng míng。
诚明所钟皆贤杰,从容中道无攲倾。chéng míng suǒ zhōng jiē xián jié,cóng róng zhōng dào wú qī qīng。
嘉谋谠论范京兆,激奸纠缪扬王庭。jiā móu dǎng lùn fàn jīng zhào,jī jiān jiū móu yáng wáng tíng。
积羽沈舟毁销骨,正人无徒奸者朋。jī yǔ shěn zhōu huǐ xiāo gǔ,zhèng rén wú tú jiān zhě péng。
主知胶固未遐弃,两轓五马犹专城。zhǔ zhī jiāo gù wèi xiá qì,liǎng fān wǔ mǎ yóu zhuān chéng。
欧阳秘阁官职卑,欲雪忠良无路岐。ōu yáng mì gé guān zhí bēi,yù xuě zhōng liáng wú lù qí。
累幅长书快幽愤,一责司谏心无疑。lèi fú zhǎng shū kuài yōu fèn,yī zé sī jiàn xīn wú yí。
人谓高君如挞市,出见缙绅无面皮。rén wèi gāo jūn rú tà shì,chū jiàn jìn shēn wú miàn pí。
高君携书奏天子,游言容色仍怡怡。gāo jūn xié shū zòu tiān zi,yóu yán róng sè réng yí yí。
反谓范文谋疏阔,投彼南方诚为宜。fǎn wèi fàn wén móu shū kuò,tóu bǐ nán fāng chéng wèi yí。
永叔忤意窜西蜀,不免一中谗人机。yǒng shū wǔ yì cuàn xī shǔ,bù miǎn yī zhōng chán rén jī。
汲黯尝纠公孙诈,弘于上前多谢之。jí àn cháng jiū gōng sūn zhà,hóng yú shàng qián duō xiè zhī。
上待公孙礼益厚,当时史官犹刺讥。shàng dài gōng sūn lǐ yì hòu,dāng shí shǐ guān yóu cì jī。
司谏不能自引咎,复将己过扬当时。sī jiàn bù néng zì yǐn jiù,fù jiāng jǐ guò yáng dāng shí。
四公称贤尔不肖,谗言易入天难欺。sì gōng chēng xián ěr bù xiào,chán yán yì rù tiān nán qī。
朝家若有观风使,此语请与风人诗。cháo jiā ruò yǒu guān fēng shǐ,cǐ yǔ qǐng yǔ fēng rén shī。
蔡襄

蔡襄

蔡襄,字君谟,汉族,兴化军仙游县(今枫亭镇青泽亭)人[1] 。北宋著名书法家、政治家、茶学家。宋仁宗天圣八年(1030年)进士,先后任馆阁校勘、知谏院、直史馆、知制诰、龙图阁直学士、枢密院直学士、翰林学士、三司使、端明殿学士等职,出任福建路转运使,知泉州、福州、开封和杭州府事。 蔡襄的作品>>

猜您喜欢

杭州过璘上人花圃

蔡襄

封培剪剥夺天工,栏下长年见万红。fēng péi jiǎn bō duó tiān gōng,lán xià zhǎng nián jiàn wàn hóng。
投老暗知心力少,自开还落信春风。tóu lǎo àn zhī xīn lì shǎo,zì kāi hái luò xìn chūn fēng。

蔡襄

六年守郡在天涯,冬暖无因见雪华。liù nián shǒu jùn zài tiān yá,dōng nuǎn wú yīn jiàn xuě huá。
今日复看千里白,强怜寒色作诗夸。jīn rì fù kàn qiān lǐ bái,qiáng lián hán sè zuò shī kuā。

和庞公谢子鱼荔枝

蔡襄

霜鳞分不登枯肆,丹实全应胜木奴。shuāng lín fēn bù dēng kū sì,dān shí quán yīng shèng mù nú。
欲效野芹羞献去,敢期佳什坠骊珠。yù xiào yě qín xiū xiàn qù,gǎn qī jiā shén zhuì lí zhū。

和宋次道宴日不赴有怀

蔡襄

殿中佳气带春容,天上云谣落晚风。diàn zhōng jiā qì dài chūn róng,tiān shàng yún yáo luò wǎn fēng。
独向下陈沾醉斝,羡君清卧寄诗筒。dú xiàng xià chén zhān zuì jiǎ,xiàn jūn qīng wò jì shī tǒng。

春日

蔡襄

东风吹雨湿秋千,红点棠梨烂欲然。dōng fēng chuī yǔ shī qiū qiān,hóng diǎn táng lí làn yù rán。
拟买芳华赠年少,紫榆春浅未成钱。nǐ mǎi fāng huá zèng nián shǎo,zǐ yú chūn qiǎn wèi chéng qián。

唐公以公累出知濠州

蔡襄

湛湛清渠风力微,濠梁行客布帆归。zhàn zhàn qīng qú fēng lì wēi,háo liáng xíng kè bù fān guī。
到官应过庄生庙,试问鹪鹏两是非。dào guān yīng guò zhuāng shēng miào,shì wèn jiāo péng liǎng shì fēi。

桃杏园其一

蔡襄

上有繁葩下落英,红波动荡逐风行。shàng yǒu fán pā xià luò yīng,hóng bō dòng dàng zhú fēng xíng。
夕阳开处犹光艳,何况今宵值月明。xī yáng kāi chù yóu guāng yàn,hé kuàng jīn xiāo zhí yuè míng。

三月出城别张唐公会玉仙观

蔡襄

陇麦青青沟柳新,春归聚落少逢人。lǒng mài qīng qīng gōu liǔ xīn,chūn guī jù luò shǎo féng rén。
如何试与持鞭手,拂却向来身上尘。rú hé shì yǔ chí biān shǒu,fú què xiàng lái shēn shàng chén。

玉仙池

蔡襄

洞府花飞不减春,轻云成片玉成尘。dòng fǔ huā fēi bù jiǎn chūn,qīng yún chéng piàn yù chéng chén。
香軿缥缈知何在,无限池头再拜人。xiāng píng piāo miǎo zhī hé zài,wú xiàn chí tóu zài bài rén。

凝祥池上晚归

蔡襄

绿径阴阴落景微,杨花零乱上人衣。lǜ jìng yīn yīn luò jǐng wēi,yáng huā líng luàn shàng rén yī。
长烟似爱沧波面,风色虽豪不肯飞。zhǎng yān shì ài cāng bō miàn,fēng sè suī háo bù kěn fēi。

游九鲤湖

蔡襄

何岭巍峨欲插天,回头人与白云连。hé lǐng wēi é yù chā tiān,huí tóu rén yǔ bái yún lián。
桃花不点寻常路,从此依稀度九仙。táo huā bù diǎn xún cháng lù,cóng cǐ yī xī dù jiǔ xiān。

钱唐题壁

蔡襄

绰约新娇生眼底,侵寻旧事上眉尖。chuò yuē xīn jiāo shēng yǎn dǐ,qīn xún jiù shì shàng méi jiān。
问君别后愁多少,得似春潮夜夜添。wèn jūn bié hòu chóu duō shǎo,dé shì chūn cháo yè yè tiān。

洛阳诗帖

蔡襄

洛阳风景实堪夸,几处楼台处处花。luò yáng fēng jǐng shí kān kuā,jǐ chù lóu tái chù chù huā。
尽是齐王修种得,如今惆怅似无家。jǐn shì qí wáng xiū zhǒng dé,rú jīn chóu chàng shì wú jiā。

洛阳诗帖

蔡襄

洛阳风景实堪珍,到此经今三纪春。luò yáng fēng jǐng shí kān zhēn,dào cǐ jīng jīn sān jì chūn。
无限欢娱荣乐事,一时回施少年人。wú xiàn huān yú róng lè shì,yī shí huí shī shǎo nián rén。

稼村诗帖

蔡襄

隐居何事可谋生,尧舜难周畎亩情。yǐn jū hé shì kě móu shēng,yáo shùn nán zhōu quǎn mǔ qíng。
若得一犁膏雨足,石田茅屋起歌声。ruò dé yī lí gāo yǔ zú,shí tián máo wū qǐ gē shēng。