古诗词

夜坐

真山民

匹马平生汗漫游,如今寂寞老林楸。pǐ mǎ píng shēng hàn màn yóu,rú jīn jì mò lǎo lín qiū。
小窗半夜青灯雨,幽树一庭黄叶秋。xiǎo chuāng bàn yè qīng dēng yǔ,yōu shù yī tíng huáng yè qiū。
懒看世情宁睡去,怕伤时事莫吟休。lǎn kàn shì qíng níng shuì qù,pà shāng shí shì mò yín xiū。
寒蛩可是知人意,未到莎根只说愁。hán qióng kě shì zhī rén yì,wèi dào shā gēn zhǐ shuō chóu。

真山民

宋处州丽水人。李生乔尝以为不愧其祖真德秀,故知姓真。自呼山民,因以称之。或云名桂芳。宋末进士。痛值乱亡,深自湮没。所至好题咏。有《真山民集》。 真山民的作品>>

猜您喜欢

三月晦日

真山民

九十风光能有几,东风遽作远行人。jiǔ shí fēng guāng néng yǒu jǐ,dōng fēng jù zuò yuǎn xíng rén。
樽前莫惜今朝醉,明日莺声不是春。zūn qián mò xī jīn cháo zuì,míng rì yīng shēng bù shì chūn。

高帝

真山民

未央前殿养亲时,想记当年俎上危。wèi yāng qián diàn yǎng qīn shí,xiǎng jì dāng nián zǔ shàng wēi。
借问杯羹何等语,如今安用玉卮为。jiè wèn bēi gēng hé děng yǔ,rú jīn ān yòng yù zhī wèi。

晚步

真山民

未暝先啼草际蛩,石桥暗度晚花风。wèi míng xiān tí cǎo jì qióng,shí qiáo àn dù wǎn huā fēng。
归鸦不带残阳老,留得林梢一抹红。guī yā bù dài cán yáng lǎo,liú dé lín shāo yī mǒ hóng。

春闺词

真山民

愁锁眉尖未肯消,何心更待两蛾娇。chóu suǒ méi jiān wèi kěn xiāo,hé xīn gèng dài liǎng é jiāo。
一春螺黛浑无用,付与东风染柳条。yī chūn luó dài hún wú yòng,fù yǔ dōng fēng rǎn liǔ tiáo。

山间秋夜

真山民

夜色秋光共一阑,饱收风露入脾肝。yè sè qiū guāng gòng yī lán,bǎo shōu fēng lù rù pí gān。
虚檐立尽梧桐影,络纬数声山月寒。xū yán lì jǐn wú tóng yǐng,luò wěi shù shēng shān yuè hán。

陈云岫爱骑驴

真山民

君不学少陵骑驴金华春,一生旅食长悲辛。jūn bù xué shǎo líng qí lǘ jīn huá chūn,yī shēng lǚ shí zhǎng bēi xīn。
又不学浪仙骑驴长安市,凄凉落叶秋风里。yòu bù xué làng xiān qí lǘ zhǎng ān shì,qī liáng luò yè qiū fēng lǐ。
却学雪中骑驴孟浩然,冷湿银镫敲吟鞭。què xué xuě zhōng qí lǘ mèng hào rán,lěng shī yín dèng qiāo yín biān。
梅花溪上日来往,身迹懒散人中仙。méi huā xī shàng rì lái wǎng,shēn jì lǎn sàn rén zhōng xiān。
有时清霜松下路,松风萧萧驴耳竖。yǒu shí qīng shuāng sōng xià lù,sōng fēng xiāo xiāo lǘ ěr shù。
据鞍傲兀四无人,牧子骑牛相尔汝。jù ān ào wù sì wú rén,mù zi qí niú xiāng ěr rǔ。
劝君但骑驴,行路稳,姑徐徐。quàn jūn dàn qí lǘ,xíng lù wěn,gū xú xú。
九折畏途鞭快马,年来曾覆几人车。jiǔ zhé wèi tú biān kuài mǎ,nián lái céng fù jǐ rén chē。

新年

真山民

妆点春光到眼边,冻消残雪暖生烟。zhuāng diǎn chūn guāng dào yǎn biān,dòng xiāo cán xuě nuǎn shēng yān。
杏桃催换新颜色,惟有寒梅花一年。xìng táo cuī huàn xīn yán sè,wéi yǒu hán méi huā yī nián。
971234567