古诗词

送湛师回罗浮花首山

李昴英

翩然拂袖忽然回,带得罗浮面目来。piān rán fú xiù hū rán huí,dài dé luó fú miàn mù lái。
乞食又还双足茧,坐禅岂是寸心灰。qǐ shí yòu hái shuāng zú jiǎn,zuò chán qǐ shì cùn xīn huī。
故依花首从三靖,旋摘茶芽供一杯。gù yī huā shǒu cóng sān jìng,xuán zhāi chá yá gōng yī bēi。
兰若苦空君不厌,可能为我扫苍苔。lán ruò kǔ kōng jūn bù yàn,kě néng wèi wǒ sǎo cāng tái。

李昴英

宋广州番禺人,字俊明,号文溪。理宗宝庆二年进士。历秘书郎、著作郎、直秘阁。淳祐初,累擢龙图阁待制、吏部侍郎。在职不畏强御,史嵩之、贾似道俱为所劾。卒谥忠简。有《文溪存稿》、《文溪词》。 李昴英的作品>>

猜您喜欢

行者了宽等题钱买度牒疏四章

李昴英

已办僧心,未圆僧相。yǐ bàn sēng xīn,wèi yuán sēng xiāng。
才得方兄,便成和尚。cái dé fāng xiōng,biàn chéng hé shàng。

行者了宽等题钱买度牒疏四章

李昴英

即心是佛,见性成僧。jí xīn shì fú,jiàn xìng chéng sēng。
无奈世缘,要二尺绫。wú nài shì yuán,yào èr chǐ líng。
152«567891011