古诗词

清平乐

刘一止

相望吴楚。xiāng wàng wú chǔ。
远信无凭据。yuǎn xìn wú píng jù。
欲倩春风吹泪去。yù qiàn chūn fēng chuī lèi qù。
化作愁云恨雨。huà zuò chóu yún hèn yǔ。
春应已到三吴。chūn yīng yǐ dào sān wú。
楚江日夜东徂。chǔ jiāng rì yè dōng cú。
惟有溯流鱼上,不知尺素来无。wéi yǒu sù liú yú shàng,bù zhī chǐ sù lái wú。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

次韵九日四首

刘一止

怀绂欣临柳恽州,据床宁羡庾公楼。huái fú xīn lín liǔ yùn zhōu,jù chuáng níng xiàn yǔ gōng lóu。
云横浦溆无重数,花绕岩峦最上头。yún héng pǔ xù wú zhòng shù,huā rào yán luán zuì shàng tóu。
诗遣羊何聊共和,语惊陶谢未知休。shī qiǎn yáng hé liáo gòng hé,yǔ jīng táo xiè wèi zhī xiū。
自缘风物撩人意,不为闲情作许愁。zì yuán fēng wù liāo rén yì,bù wèi xián qíng zuò xǔ chóu。

次韵九日四首

刘一止

蒲团趺坐冷知秋,笳鼓声传出郡楼。pú tuán fū zuò lěng zhī qiū,jiā gǔ shēng chuán chū jùn lóu。
阅世梦中知是梦,说禅头上更安头。yuè shì mèng zhōng zhī shì mèng,shuō chán tóu shàng gèng ān tóu。
邦君化得俱吟咏,居士年应赋莫休。bāng jūn huà dé jù yín yǒng,jū shì nián yīng fù mò xiū。
只恐官梅能动兴,从梁江草唤人愁。zhǐ kǒng guān méi néng dòng xīng,cóng liáng jiāng cǎo huàn rén chóu。

次韵九日四首

刘一止

向来风韵照清秋,气压元龙百尺楼。xiàng lái fēng yùn zhào qīng qiū,qì yā yuán lóng bǎi chǐ lóu。
倒载时时忆池上,朝回日日醉江头。dào zài shí shí yì chí shàng,cháo huí rì rì zuì jiāng tóu。
甘泉正念论思旧,辅郡仍推誉望休。gān quán zhèng niàn lùn sī jiù,fǔ jùn réng tuī yù wàng xiū。
勃窣媻姗老归客,赖公与酒得浇愁。bó sū pán shān lǎo guī kè,lài gōng yǔ jiǔ dé jiāo chóu。

次韵雪中听琵琶一首

刘一止

燕堂曾许陪真赏,似识唐昌一树花。yàn táng céng xǔ péi zhēn shǎng,shì shí táng chāng yī shù huā。
鹤骨松声公耐雪,龟肠蝉腹我羞茶。hè gǔ sōng shēng gōng nài xuě,guī cháng chán fù wǒ xiū chá。
星弰万点疏还密,月帔千寻整复斜。xīng shāo wàn diǎn shū hái mì,yuè pèi qiān xún zhěng fù xié。
要趁回风看舞态,莫令矫恨入琵琶。yào chèn huí fēng kàn wǔ tài,mò lìng jiǎo hèn rù pí pá。

题毗山吴约仲旷远亭一首

刘一止

追思五十年前梦,山压平湖水次门。zhuī sī wǔ shí nián qián mèng,shān yā píng hú shuǐ cì mén。
白鹭未惭公子贵,青松不屈大夫尊。bái lù wèi cán gōng zi guì,qīng sōng bù qū dà fū zūn。
文辞朴凸推鼻祖,标置孤高到耳孙。wén cí pǔ tū tuī bí zǔ,biāo zhì gū gāo dào ěr sūn。
更喜新亭名意好,吴郎清峻芮郎温。gèng xǐ xīn tíng míng yì hǎo,wú láng qīng jùn ruì láng wēn。

吴彦和朝散挽诗二首

刘一止

挂冠归去何曾老,贤达谁如此大夫。guà guān guī qù hé céng lǎo,xián dá shuí rú cǐ dà fū。
白傅宁惟结香火,季鹰初不为莼鲈。bái fù níng wéi jié xiāng huǒ,jì yīng chū bù wèi chún lú。
岸巾扶杖方行乐,寻壑经丘失步趋。àn jīn fú zhàng fāng xíng lè,xún hè jīng qiū shī bù qū。
惆怅眼中前辈少,更怜乡国后生孤。chóu chàng yǎn zhōng qián bèi shǎo,gèng lián xiāng guó hòu shēng gū。

吴彦和朝散挽诗二首

刘一止

谈经析理老逾工,家学诸郎得马融。tán jīng xī lǐ lǎo yú gōng,jiā xué zhū láng dé mǎ róng。
心远自无流俗驾,语真端有古人风。xīn yuǎn zì wú liú sú jià,yǔ zhēn duān yǒu gǔ rén fēng。
每容晚进壶觞共,尚许残年杖履同。měi róng wǎn jìn hú shāng gòng,shàng xǔ cán nián zhàng lǚ tóng。
悽断松杉封马鬣,不堪持酒酹桥公。qī duàn sōng shān fēng mǎ liè,bù kān chí jiǔ lèi qiáo gōng。

吴公立承事挽诗一首

刘一止

脱蜕超然不可寻,了知胸次未宏深。tuō tuì chāo rán bù kě xún,le zhī xiōng cì wèi hóng shēn。
智谋谁复如樗里,缓急惟思扣季心。zhì móu shuí fù rú chū lǐ,huǎn jí wéi sī kòu jì xīn。
惊见丹炉无宿火,欲凭辽鹤问遗音。jīng jiàn dān lú wú sù huǒ,yù píng liáo hè wèn yí yīn。
邦人岂识神仙事,竞挽丧车泪满襟。bāng rén qǐ shí shén xiān shì,jìng wǎn sàng chē lèi mǎn jīn。

徐仲常朝奉挽诗一首

刘一止

岂弟临民契昔贤,政成终自弛蒲鞭。qǐ dì lín mín qì xī xián,zhèng chéng zhōng zì chí pú biān。
暮年三径师元亮,故国扁舟老计然。mù nián sān jìng shī yuán liàng,gù guó biǎn zhōu lǎo jì rán。
北陌东阡遗杖履,后冈前道锁风烟。běi mò dōng qiān yí zhàng lǚ,hòu gāng qián dào suǒ fēng yān。
郎君秀美如圭璧,会有恩光贲下泉。láng jūn xiù měi rú guī bì,huì yǒu ēn guāng bēn xià quán。

方秘监允迪挽诗二首

刘一止

声名三纪在中州,身到蓬山最上游。shēng míng sān jì zài zhōng zhōu,shēn dào péng shān zuì shàng yóu。
笃行岂惟今代少,摛辞仍向古人求。dǔ xíng qǐ wéi jīn dài shǎo,chī cí réng xiàng gǔ rén qiú。
独嗟宣室催归晚,不料漳滨卧病留。dú jiē xuān shì cuī guī wǎn,bù liào zhāng bīn wò bìng liú。
慷慨严尤三策在,暮年谁识子心忧。kāng kǎi yán yóu sān cè zài,mù nián shuí shí zi xīn yōu。

方秘监允迪挽诗二首

刘一止

同舍西雍四十春,乱离君我两身存。tóng shě xī yōng sì shí chūn,luàn lí jūn wǒ liǎng shēn cún。
宁惟交道全金石,罕见人间此弟昆。níng wéi jiāo dào quán jīn shí,hǎn jiàn rén jiān cǐ dì kūn。
雅志泽民终莫遂,微言忧国岂堪论。yǎ zhì zé mín zhōng mò suì,wēi yán yōu guó qǐ kān lùn。
鸬鹚渡口千峰合,悽断西风泪睫昏。lú cí dù kǒu qiān fēng hé,qī duàn xī fēng lèi jié hūn。

方司业挽诗一首

刘一止

三纪飞腾近要津,声名磊落动朝绅。sān jì fēi téng jìn yào jīn,shēng míng lěi luò dòng cháo shēn。
当时荐士韩安国,早岁谈经井大春。dāng shí jiàn shì hán ān guó,zǎo suì tán jīng jǐng dà chūn。
芸省并游今几在,螭坳立处梦曾真。yún shěng bìng yóu jīn jǐ zài,chī ào lì chù mèng céng zhēn。
蹒跚西望门生老,悽断云山泪满巾。pán shān xī wàng mén shēng lǎo,qī duàn yún shān lèi mǎn jīn。

莫奉议挽诗一首

刘一止

五斗难堪志愿违,斜川宁与宿心期。wǔ dòu nán kān zhì yuàn wéi,xié chuān níng yǔ sù xīn qī。
自持雪柏霜松操,直到鸡皮鹤发时。zì chí xuě bǎi shuāng sōng cāo,zhí dào jī pí hè fā shí。
身世几番惊惧梦,功名一局半残棋。shēn shì jǐ fān jīng jù mèng,gōng míng yī jú bàn cán qí。
高风独与齐山并,他日行人口是碑。gāo fēng dú yǔ qí shān bìng,tā rì xíng rén kǒu shì bēi。

梅子渐朝议挽诗一首

刘一止

世事何曾有到头,此心安处便休休。shì shì hé céng yǒu dào tóu,cǐ xīn ān chù biàn xiū xiū。
田园竟老陶元亮,乡里谁如马少游。tián yuán jìng lǎo táo yuán liàng,xiāng lǐ shuí rú mǎ shǎo yóu。
乐施轻财知气概,飞觞举白见风流。lè shī qīng cái zhī qì gài,fēi shāng jǔ bái jiàn fēng liú。
吁嗟四十年前梦,追怆经行泪莫收。xū jiē sì shí nián qián mèng,zhuī chuàng jīng xíng lèi mò shōu。

李方叔侍郎挽诗一首

刘一止

论议当今耸外庭,英英人物照丹青。lùn yì dāng jīn sǒng wài tíng,yīng yīng rén wù zhào dān qīng。
文章共道追千古,训诂曾看媲六经。wén zhāng gòng dào zhuī qiān gǔ,xùn gǔ céng kàn pì liù jīng。
畴昔鹓行今几在,异乡薤露不堪听。chóu xī yuān xíng jīn jǐ zài,yì xiāng xiè lù bù kān tīng。
老成远矣何嗟及,闻说郎君有典型。lǎo chéng yuǎn yǐ hé jiē jí,wén shuō láng jūn yǒu diǎn xíng。