古诗词

青玉案

刘一止

小山遮断蓝桥路。xiǎo shān zhē duàn lán qiáo lù。
恨短梦、难飞去。hèn duǎn mèng nán fēi qù。
长记修眉萦曲度。zhǎng jì xiū méi yíng qū dù。
约花开槛,映风招袖,总是怜渠处。yuē huā kāi kǎn,yìng fēng zhāo xiù,zǒng shì lián qú chù。
追欢我已伤迟暮。zhuī huān wǒ yǐ shāng chí mù。
犹有多情旧时句。yóu yǒu duō qíng jiù shí jù。
极目高楼千尺许。jí mù gāo lóu qiān chǐ xǔ。
竹枝三唱,为君凄断,东日西边雨。zhú zhī sān chàng,wèi jūn qī duàn,dōng rì xī biān yǔ。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

题丁氏堂六言四首

刘一止

总自胸中描出,不妨怪怪奇奇。zǒng zì xiōng zhōng miáo chū,bù fáng guài guài qí qí。
雁荡龙湫仿佛,鸾翔凤舞参差。yàn dàng lóng jiǎo fǎng fú,luán xiáng fèng wǔ cān chà。

题丁氏堂六言四首

刘一止

翠峰欲并眉妩,艳蕊难争脸红。cuì fēng yù bìng méi wǔ,yàn ruǐ nán zhēng liǎn hóng。
昔日寒年枯木,何如此个家风。xī rì hán nián kū mù,hé rú cǐ gè jiā fēng。