古诗词

鹊桥仙·春风真个

刘一止

春风真个,取将花去,酬我清阴满院。chūn fēng zhēn gè,qǔ jiāng huā qù,chóu wǒ qīng yīn mǎn yuàn。
名园清昼漏籖迟,未肯负、酒朋歌伴。míng yuán qīng zhòu lòu qian chí,wèi kěn fù jiǔ péng gē bàn。
使君情在,暮云合处,卧看碧峰峨弁。shǐ jūn qíng zài,mù yún hé chù,wò kàn bì fēng é biàn。
向来魂梦几曾真,休怨断、楼高不见。xiàng lái hún mèng jǐ céng zhēn,xiū yuàn duàn lóu gāo bù jiàn。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

题丁氏堂六言四首

刘一止

总自胸中描出,不妨怪怪奇奇。zǒng zì xiōng zhōng miáo chū,bù fáng guài guài qí qí。
雁荡龙湫仿佛,鸾翔凤舞参差。yàn dàng lóng jiǎo fǎng fú,luán xiáng fèng wǔ cān chà。

题丁氏堂六言四首

刘一止

翠峰欲并眉妩,艳蕊难争脸红。cuì fēng yù bìng méi wǔ,yàn ruǐ nán zhēng liǎn hóng。
昔日寒年枯木,何如此个家风。xī rì hán nián kū mù,hé rú cǐ gè jiā fēng。